Ngô Lục Lục lại cười lắc đầu.
Dứt lời, Tô Tái Tái dẫn ba người họ đến trước.
Vốn dĩ quan hệ của Ngô Thẩm Văn và viện trưởng Lý khá là tốt, ông ấy vừa mới tới gần thì viện trưởng Lý đã thấy, cười đắc ý chào người bạn cũ: “Lão Ngô, ông cũng tới đây rồi à?”
“Đúng thế!” Ngô Thẩm Văn có hơi giận dỗi: “Tôi vừa mới hay tin đã tới đây rồi đó. Ông đấy, sao mà kín miệng thế không biết.”
Viện trưởng Lý cười ha hả, không hề tức giận chút nào.
Ngô Thẩm Văn cũng cười, dừng lại một chút thì liếc mắt nhìn Nhện Mặt Quỷ trên đầu Khúc Nhiên rồi quay qua nói: “Giấu thì thôi, giờ đã cho chúng tôi chạm vào nó chưa?”
“Cái này… lại không tới lượt tôi nói chuyện.” Viện trưởng Lý nói, dừng một chút rồi nhìn về phía Khúc Nhiên: “Bạn học Khúc, em qua đây.”
“Viện trưởng.” Khúc Nhiên đi tới, khom người chào mấy người viện trưởng Lý.
Viện trưởng Lý chỉ về phía Ngô Thẩm Văn, cười tủm tỉm nói: “Viện trưởng Ngô muốn thấy cái đồ kia của em.”
“Cái này…” Khúc Nhiên có hơi do dự, có nhiều người gặp nó lại muốn chạm vào nên giờ Nhện Mặt Quỷ không hề kiên nhẫn chút nào cả.
Nó mà dỗi lên thật thì có khi không ngăn được.
Trừ khi…
Khúc Nhiên yên lặng nhìn về phía Tô Tái Tái đang ngoan ngoãn đứng ở bên kia.
“Em thấy thế nào.” Viện trưởng Lý thấy vẻ mặt Khúc Nhiên khó xử như thế thì lại quay qua nhìn về phía Ngô Thẩm Văn, cười ha hả nói: “Lão Ngô này… Không phải là không cho ông chạm vào, chỉ là con vật này hơi khó tính, mới nãy tôi định chạm vào nó mà suýt chút nữa bị nó cào, hung hăng lắm.”
… Phủi phui đi!
Người này nhìn như đang giận dỗi nhưng nghe có vẻ trơn tru hơn versaille nữa vậy?
Ngô Thẩm Văn yên lặng liếc mắt nhìn sang viện trưởng Lý, lười không muốn mở miệng nói chuyện.
Viện trưởng Lý?
Viện trưởng Lý cười vui vẻ lắm.
Đúng lúc này Khúc Nhiên lại nói: “Được thì cũng được, nhưng em không biết nó có đồng ý hay không nữa.”
Nói rồi Khúc Nhiên chỉ Nhện Mặt Quỷ đang giận dỗi trên đầu mình, nói với Tô Tái Tái: “Đàn em.”
Giao cho em đó.
Thật sự là cô ấy không có khuyên được cái con đó thật, nói dai nói dẳng chọc Nhện Mặt Quỷ dỗi là cô ấy cũng đi đời theo luôn.
Mời đàn em ra tay ạ.
“Ồ.” Tất nhiên là Tô Tái Tái hiểu được ý của Khúc Nhiên là như thế nào nên cô tùy ý duỗi tay muốn chạm vào Nhện Mặt Quỷ, mấy người viện trưởng Lý sợ hết hồn: “Ơ kìa kìa…” ý định cản cô lại.
Vừa rồi có người của Cổ Võ Viện ỷ mình có chút bản lĩnh nên vươn tay chạm vào con Nhện Mặt Quỷ kia.
Nếu không phải Khúc Nhiên quát to và nhanh thì tay người nọ đã bị con Nhện Mặt Quỷ kia cắt mất rồi.
Giờ tới lượt Tô Tái Tái tò mò hay sao?
Viện trưởng Lý còn chưa nói xong câu “Đừng” thì thấy Tô Tái Tái ôm con Nhện Mặt Quỷ kia rồi.
Sau đó cô còn hơi nâng nó lên nói: “Mày để cho ba người họ nhìn một xí, sờ sờ một xí, ôm một xí, bế cao cao nha.” Dứt lời bèn nhét luôn nó vào trong lòng Ngô Lục Lục.
Sau đó thì sao?
Sau đó, trước biểu cảm trừng mắt há hốc mồm của mọi người cùng với Ngô Lục Lục đang cứng đờ, cất tiếng: “Ông cứ chạm nó thử xem.”
“Sờ… Sờ á?” Ngô Lục Lục nói lắp, trừng mắt nhìn con Nhện Mặt Quỷ nằm yên trong tay mình đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa.
Ngô Hạo đứng một bên thấy thế thì nhanh thóng thò qua, ôn tồn gọi: “Đàn em Tô.”
Đợi cô quay qua nhìn mình mới hỏi: “Tôi có được chạm vào nó không?”
“Được nha.” Tô Tái Tái gật đầu.
Tốt quá rồi!
Hai mắt Ngô Hạo sáng ngời, quay đầu thấy Ngô Lục Lục vẫn còn đang đứng đờ ra thì gấp không chờ nổi mà mở miệng nói: “Chú út, không thì để cháu thử xem sao?”
Ngô Hạo vừa mới dứt lời thì Ngô Lục Lục cũng đã hồi phục tinh thần, ôm con Nhện Mặt Quỷ quay sang một bên.
Không những thế ông ấy còn không quên liếc mắt nhìn thằng cháu như muốn nói: “Cháu vội cái gì?”
Ngô Thẩm Văn thấy thế, không nhịn được mà lé mắt nhìn viện trưởng Lý, ra vẻ: “Bạn mình thấy sao?”
Có hơi đáng ghét.
Viện trưởng Lý: ?
Không chỉ viện trưởng Lý mà các giảng viên trong Luyện Khí Viên đều sợ tới ngây người.