Nói xong thì ông ấy mới chợt nhận ra tình huống xung quanh có gì đó là lạ, ông ấy ngẩng đầu nhìn về đám người phía sau Tần Trác Thắng, cuối cùng nhìn về phía Ngô Thẩm Văn hỏi: “Ủa? Anh cả? Ở đây có chuyện gì hả?”
“À. Khí vật của bạn học Khúc đột nhiên biến thành như thế, bọn anh đang bàn bạc cách giải quyết đấy mà.”
Ngô Thẩm Văn biết Ngô Lục Lục đang làm gì, ông ấy nhanh chóng nói tiếp lời của Ngô Lục Lục, nói xong thì dừng một chút rồi mới nhìn về phía Tô Tái Tái, vẫy tay kêu cô lại nói: “Đúng lúc bạn học Tiểu Tái đã quay lại, em mau tới đây xem thử nó bị làm sao thế này.”
“Đúng đó, bạn học Tiểu Tái, em mau tới đây xem thử xem sao.” Viện trưởng Lý lập tức nói theo, gọi Tô Tái Tái đi qua.
Đây là học sinh của Luyện Khí Viện nhà ông ấy, không tới lượt giáo sư của viện khác dạy dỗ.
Hừ! Tần Trác Thắng đúng là đồ ỷ mình có chút tài năng thì gặp ai cũng khinh thường.
“Thì ra là thế, thế thì đành phải nhờ tiểu hữu rồi. Mau, mau qua đây nhìn xem.”
Ngô Lục Lục gật đầu, vội vàng kéo lấy Tô Tái Tái, đẩy cô tới trước mặt Khúc Nhiên: “Mau qua đây xem thử có chuyện gì.”
Mặc dù mặt đang cười hì hì nhưng trong lòng thì đang tự nói.
Cô bé nhỏ này trông gầy gò nhỏ con nhưng lại khỏe phết. Lúc nãy mình thế mà kéo không được.
Tô Tái Tái vốn đang định ra tay thì đã bị Ngô Lục Lục đẩy tới trước mặt Khúc Nhiên, cô liếc Ngô Lục Lục một cái, thấy ông ấy nháy nháy mắt với cô, dường như đang nói: “Thôi bỏ qua đi mà.”
Nể mặt bọn họ, cô mới không làm gì mà nhìn Khúc Nhiên hỏi:
“Sao thế chị?”
“Tự nhiên Diện Diện biến thành như thế.” Khúc Nhiên đưa Nhện Mặt Quỷ đã biến thành hình quả cầu ra cho Tô Tái Tái xem: “Chị cũng không biết là nó bị làm sao nữa.”
“À.” Tô Tái Tái thấy Nhện Mặt Quỷ biến thành hình quả cầu thì cười nhẹ một cái rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Khúc Nhiên nói: “Tự kỷ rồi.”
“???” Cái gì cơ?
“… Hả?” Khúc Nhiên há hốc mồm, hỏi ra câu hỏi mà mọi người đều cùng thắc mắc: “Tự kỷ hả?”
“Sao tự nhiên bị tự kỷ rồi?” Viện trưởng Lý lo lắng nhíu chặt chân mày.
Sau đó nhanh chóng quay về chỗ mấy người giáo sư đang đứng, cả đám bắt đầu thảo luận: “Chẳng lẽ giờ phải đi tìm bác sĩ tâm lý qua khám sao?”
Ông ấy dừng lại rồi lại hỏi: “Luyện khí viện của chúng ta có bác sĩ tâm lý riêng không?”
Các giáo sư lắc đầu, hơi im lặng một chút rồi lại cùng nhau gật đầu.
“Bác sĩ tâm lý tư vấn cho học sinh thì có, nhưng mà cho khí vật thì không.”
Viện trưởng Lý nhíu mày, sau đó nghiêm túc bàn bạc: “Tôi thấy chúng ta có thể thảo luận thêm về vấn đề này trong cuộc họp sắp tới.”
Trợ lý của viện trưởng đứng ở một bên nghe thế thì gật đầu ngay, sau đó cúi đầu ghi lại chuyện này vào sổ ghi chú công việc.
“???”
… Ơ kìa, các thầy đang nghiêm túc đó hả?
Tô Tái Tái đứng ở bên cạnh nghe thấy thế thì càng khó hiểu.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết là mọi người đang nói thật hay chỉ đang đùa không thôi nữa.
Đúng lúc này, phó viện trưởng Tôn lại nói xen vào, giống như là sợ sự chán ghét của người khác đối với mình còn chưa đủ nhiều vậy.
“Viện trưởng Lý, hay là để cho Trác Thắng khám thử xem sao?”
Ông ta dừng lại một chút rồi liếc Tô Tái Tái và Ngô Lục Lục một cái rồi lại cười nói: “Dù sao thì để cho người có chuyên môn tới xem còn tốt hơn là để cho mấy kẻ lừa đảo chẳng biết chui ra từ đâu, đúng không?”
Kẻ lừa đảo là chỉ Ngô Lục Lục.
Từ lúc ông ấy quay về lại nhà họ Ngô thì đã khiến cho rất nhiều người tò mò không thôi.
Thật ra thì tất cả mọi người đều biết mấy năm qua Ngô Lục Lục đã ở đâu, làm gì, nếu ai muốn biết thì rất dễ tìm ra.
Hơn nữa người nhà họ Ngô cũng không có ý định giấu giếm.
Cho nên phó viện trưởng Tôn và mọi người đều biết Ngô Lục Lục có một thời gian dài đã mở quán làm thầy bói tướng số lừa gạt mọi người.
Cho nên mấy lời vừa nãy là đang ám chỉ ông ấy.
Ngô Thẩm Văn nghe thế thì lập tức nổi giận, ông ấy quay đầu trừng phó viện trưởng Tôn, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà chửi: “Ông nói tào lao cái gì đó?”