Vì cướp được học sinh xuất sắc là Tô Tái Tái, các giáo sư của Luyện Khí Viện đã tranh giành với nhau đến mức “vỡ đầu chảy máu”, hoàn toàn không còn biết cái gì là lễ phép nữa.
Đám người Khúc Nhiên đứng một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này.
Trời ạ, các giáo sư ơi, bình thường các thầy luôn phong độ ngời ngời kia mà?!
Sao bây giờ lại...
Mọi người thắc mắc vì sao đám học sinh xung quanh lại “chua” xót như thế ư?
Bởi vì cả đám đã té vào sọt “chanh*” rồi.
(*) Chanh: Một từ lóng bên Trung, ý bảo là đang ghen ghét về một thứ gì đó.
Hu hu hu, quả nhiên ai cũng có số, không người nào giống người nào mà.
Giận quá mèn đét ơi.
Cũng may viện trưởng Lý thấy tình hình sắp “mất khống chế” thì vội giơ tay hô to: “Được rồi, yên đã nào!”
Lúc này mới miễn cưỡng khiến các giáo sư bình tĩnh lại.
Viện trưởng Lý nhìn lướt qua từng người một rồi lắc đầu thở dài, vẻ mặt như thể đang nói “mấy người xem mấy người kìa, còn mặt mũi gì không”.
Có lẽ là do biểu cảm “vô cùng đau đớn” của viện trưởng Lý quá chân thành cho nên các giáo sư đều không nhịn được cảm thấy hơi ngượng ngùng, họ bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân về hành vi có phần vô lễ của mình ban nãy.
Khụ, ai bảo đột nhiên gặp được một hạt giống tốt quý hiếm như vậy làm chi, bọn họ chỉ nóng lòng muốn dốc túi truyền lại mọi kiến thức mà mình biết cho cô thôi mà...
Đến khi các giáo sư đều đã “trở lại bình thường”, viện trưởng Lý mới khẽ ”hừ“ một tiếng, tiếp đó lại nhìn về phía Tô Tái Tái, vẻ mặt hiền từ và giọng điệu dịu dàng nói: “Tiểu Tái à, em đừng quan tâm đến bọn họ, đợi họp xong rồi nói sau cũng được. Tất nhiên, nếu em đã vừa ý giáo sư nào đó rồi thì cũng có thể trực tiếp chỉ định luôn.”
Dừng một chút, viện trưởng Lý ho nhẹ một tiếng, nhìn Tô Tái Tái vài cái rồi nói tiếp: “Mặc dù thầy đã lâu không dẫn dắt học sinh rồi, nhưng nếu em muốn chọn thầy thì thầy vẫn có thể làm được nhé.”
Thầy nói như vậy... em đã hiểu dụng ý của thầy rồi chứ? Bạn học Tô?
Hai mắt của viện trưởng Lý sáng rực, nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt đầy mong đợi.
“...????!” Các giáo sư khác.
Này viện trưởng, ông có còn một chút đạo đức nghề nghiệp nào hay không vậy?!
Ông có tin là tối nay bọn tôi sẽ trùm ông vào bao bố rồi đánh hội đồng hay không hả?!
Tô Tái Tái gượng cười, gật đầu đồng ý: “Em hiểu rồi, em sẽ quay về suy nghĩ kỹ càng. Viện trưởng và các vị giáo sư, mọi người cứ yên tâm ạ.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Viện trưởng Lý rất vui mừng.
Các giáo sư và cả viện trưởng Lý đều tranh giành nhau để được làm người dẫn dắt của Tô Tái Tái, điều này khiến các sinh viên của Luyện Khí Viện vô cùng ngưỡng mộ.
Có điều ngưỡng mộ cũng là một chuyện rất đỗi bình thường trong bản chất của con người, nhưng trong lòng sinh ra ghen ghét, thậm chí là đỏ cả mắt thì... lại là một chuyện khác.
Ví dụ như vào giờ phút này, ở đằng xa có vài sinh viên khoá trên của Luyện Khí Viện đang đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tô Tái Tái, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“... Hừ, chẳng qua là đạt “cấp thấp” thôi mà, có gì ghê gớm đâu trời.”
Một cô gái trong nhóm mở miệng với giọng điệu khinh bỉ, hơn nữa còn cực kỳ chua chát: “Có nhiều người cả đời cũng chỉ dừng lại ở “cấp thấp” thôi không phải sao? Cho nên... con người là vậy đó, trèo càng cao thì té càng đau.”
Sau một lúc, khi những người còn lại đều lần lượt gật đầu, cô gái đó quay đầu nhìn về phía sau, hỏi: “Cậu nói đúng không? Mễ Nhã?”
Còn chưa nói xong, những người khác đã đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở giữa là một cô gái có khuôn mặt lạnh lùng, đang nghiêng người ngồi trên ghế đọc sách. Cứ như những drama trong Luyện Khí Viện không liên quan gì đến cô ta cả.
Cho đến khi bạn bè của cô ta lên tiếng hỏi, cô ta mới ngẩng đầu nhìn đối phương, rồi khẽ đưa mắt nhìn về phía Tô Tái Tái.
Cô ta đảo mắt nhìn thoáng qua Tô Tái Tái một cái, sau đó dùng một tay đóng quyển sách lại rồi đứng dậy, mỉm cười nói: “Không liên quan gì đến tôi cả.”
*****GÓC GIỚI THIỆU TRUYỆN CỦA DỊCH GIẢ*****
Trên Truyện: Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Thể loại: huyền môn, linh dị, hài hước, hiện đại
Tình trạng: đang dịch hơn 300 chương
Văn án:
Nhà họ Hoắc là đệ nhất gia tộc ở nước Hoa, người cầm quyền đã nhận nuôi một cô bé có tính tình rất kì lạ, nhưng rất đáng yêu, ban ngày thì vùi đầu mà ngủ, buổi tối thì có tinh thần phấn chấn gấp trăm lần! Mọi người đều nghĩ, đây có phải là một con cú đêm chuyển thế đầu thai không?
Minh Tể Tể: Tể Tể bị lệch múi giờ, dù sao sống ở địa phủ đều là ban ngày ngủ, ban đêm mới sinh hoạt bình thường!
Cha bảo mẫu: Tể Tể của nhà chúng ta muốn ngủ lúc nào cũng được!
Người kế nghiệp của gia tộc tâm linh: nếu không thì đưa Tể Tể đến địa phủ một ngày để vui chơi? Tìm hiểu một chút trước khi chết?
Minh Vương: hoan nghênh tiến vào thế giới của tôi!
--------------------------------------------------------------
Trích đoạn:
Tống Thanh yêu thương mà “ừ” một tiếng, đau lòng sờ lên cái đầu nhỏ đen nhánh của bé.
"Tể Tể, về sau con ở cùng với cha Hoắc được không?"
Minh Tể Tể càng mờ mịt.
Cha Hoắc là ai?
Bé có cha mà!
Cha của bé ở địa phủ mà!
Không đúng!
Cha muốn bé đến nhân gian tìm loài người làm bảo mẫu nuôi dạy bé!