“Được rồi. Một tháng nữa có một kỳ thi sát hạch, anh sẽ đăng ký báo danh cho em.”
Giáo viên và sinh viên cùng nhau đi thi.
Rất hiếm đó nha.
Ngô Lục Lục?
Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái cười hả hê như vậy thì đau khổ thở dài một tiếng: “Nếu sớm biết như thế thì tôi đã không tham gia đánh giá năng lực rồi.”
Nói đến chuyện đánh giá năng lực thì…
Nghe Ngô Lục Lục than thở như thế, Ngô Thẩm Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ông ấy “Á!” một tiếng rồi quay đầu lại ngó dáo dác tìm kiếm ai đó.
Vừa đúng lúc thấy được phó viện trưởng Tôn đang chuẩn bị len lén rời đi, Ngô Thẩm Văn nhanh chóng la lớn về phía ông ta: “Phó viện trưởng Tôn!”, tiếng gọi rất lớn, làm cho mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Ngô Thẩm Văn nhanh chóng đi tới chỗ phó viện trưởng Tôn, vừa đi vừa nói: “Phó viện trưởng Tôn, ông định đi đâu thế? Tôi còn chưa kịp cảm ơn ông mà.”
Phó viện trưởng Tôn bị kêu nên không thể không xoay người lại, vẻ mặt của ông ta lúc này vô cùng khó chịu.
Thấy Ngô Thẩm Văn đến gần thì đành cố cười gượng một cái rồi mới nói: “Không biết viện trưởng Ngô có chuyện gì muốn nói.”
Biết thế thì ông ta đã đi từ sớm rồi. Còn cái thằng Tần Trác Thắng kia nữa, mới đó mà chạy đâu mất xác rồi.
Chờ khi nào về xem thử ông ta sẽ xử đứa học trò này như thế nào.
Phó viện trưởng Tôn chửi thầm trong lòng, sự xấu hổ và mất mặt bây giờ được ông ta chuyển thành sự tức giận, tất cả đều đổ lên đầu Tần Trác Thắng.
Ngô Thẩm Văn cũng chả thèm để ý tới vẻ mặt của phó viện trưởng Tôn hiện đang khó chịu đến mức nào.
Ngô Thẩm Văn thậm chí còn ước rằng vẻ mặt của phó viện trưởng Tôn còn khó chịu hơn nữa cơ.
Ông ấy: “Ôi chao!” một tiếng rồi dùng hai tay nắm chặt lấy hai vai của ông ta, lắc mạnh mấy cái, vô cùng nhiệt tình.
“Chỉ dạy gì chứ, phó viện trưởng Tôn khách sáo quá!” Ngô Thẩm Văn cười ha ha, sau đó bất ngờ vỗ cái bốp lên bả vai của phó viện trưởng Tôn, cú vỗ này thiếu chút nữa đã làm ông ta - người đang suy yếu - bay xa tám thước.
Cảnh tượng này khiến viện trưởng Lý và người xung quanh phải cố gắng dữ lắm mới nghẹn cười được.
Bọn họ đều biết lão Ngô đang trả thù ông ta.
Ai bảo bình thường phó viện trưởng Tôn sống chó quá làm chi, cho nên bây giờ đừng nói là có người đứng ra hòa giải, ngay cả học sinh tốt Tần Trác Thắng của ông ta cũng cuốn gói chạy mất tăm từ đời nào rồi.
Bởi vậy lúc này mọi người chỉ thờ ơ đứng một bên xem trò hề của ông ta mà thôi.
“Ông!” Phó viện trưởng Tôn suýt nữa đã bị vỗ đến ngã cắm đầu, sau khi đứng vững lại thì ông ta lập tức trừng mắt nhìn Ngô Thẩm Văn.
Nhưng phó viện trưởng Tôn còn chưa kịp nói thêm gì thì Ngô Thẩm Văn đã “úi chà chà” vài tiếng, ông ấy vừa phủi bụi thay cho ông ta vừa cười khà khà: “Do tôi vui mừng quá cho nên lỡ dùng sức hơi mạnh, chắc ông sẽ không để bụng đâu nhỉ, đúng không phó viện trưởng Tôn?”
Phó viện trưởng Tôn bị chặn họng, ông ta không biết đáp trả cái gì, cuối cùng chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi nào dám.”
Ngô Thẩm Văn không thèm chấp, ông ấy cười thêm vài tiếng sau đó nghiêm mặt nhìn phó viện trưởng Tôn: “Ít nhiều gì cũng nhờ câu nói ban nãy của phó viện trưởng Tôn cả đấy, nó cũng tương đương một kiểu cổ vũ cho Phù Lục Viện của chúng tôi, nhờ đó mà chúng tôi mới có được một giáo sư cấp Bạc Trắng như bây giờ. Ôi trời... Thật sự rất cám ơn ông.”
“A, em trai, em mau đến đây nói tiếng cảm ơn với phó viện trưởng Tôn đi!”
Ngô Thẩm Văn vẫy tay với Ngô Lục Lục, chờ ông ấy đến gần rồi nói tiếp: “Nếu không nhờ phó viện trưởng Tôn nói thẳng là chúng ta kéo tuột tiến độ của mọi người thì em làm gì có được như ngày hôm nay, em còn không mau cảm ơn người ta đi chứ.”
Ngô Lục Lục nghe xong lập tức cợt nhả nói tiếng cảm ơn với phó viện trưởng Tôn.
Nhưng chuyện còn chưa dừng ở đây, viện trưởng Lý cũng chạy tới xọc thêm một đao, ông ấy cười ha hả nói: “Phó viện trưởng Tôn à, năm sau tôi sẽ bảo trò Tiểu Tái sang Luyện Đan Viện của mấy ông tham gia đánh giá nhé.”