“Là cậu à.” Bách Trúc nhìn A Quần đứng ở chỗ đó, tuy hơi kinh ngạc với sự xuất hiện anh ta nhưng anh ấy cũng không cảm thấy có gì là bất hợp lý cả.
Đúng lúc anh ấy đang định mở miệng hỏi “sao cậu còn ở đây” thì chợt thấy A Quần chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm mình rồi nở nụ cười.
Anh ta mở miệng, nhưng giọng nói phát ra lại là giọng của một đứa bé.
“Chú ơi.” A Quần ngây thơ nhìn Bách Trúc, cái đầu nghiêng qua một bên rồi run rẩy một cách kỳ quái: "Chúng ta chơi trò chơi nhé?”
“Gì cơ?” Bách Trúc ngẩn người.
“Trò chơi ấy.” Cái đầu của A Quần lại run rẩy một chút, sau đó tiếp tục cười với anh ấy: "Nếu chú bị cháu bắt được thì...”
A Quần đột nhiên xoay lưng về phía Bách Trúc, nhưng cảnh này lại làm Bách Trúc đột nhiên trợn to mắt.
Bởi vì có một đứa bé quỷ với nước da xám trắng đang bám trên lưng của anh ta!
Đứa bé quỷ nhìn chằm chằm Bách Trúc: "Nếu bắt được thì, cháu sẽ chơi trò lưng tựa lưng với chú.”
Hì hì.
Hì hì hì hì...
Bách Trúc chỉ đờ người ra trong chốc lát là vội xoay người chạy ngay.
Tiếng cười quỷ quyệt chợt cất cao đến mức chói tai, nghe qua không khác gì tiếng gào khóc, nó lao nhanh về phía sau lưng của Bách Trúc!
“Bắt được chú rồi!”
Đáng tiếc đứa bé còn chưa kịp vui mừng thì đã có một tiếng nói khác vang lên: “Chị cũng bắt được em rồi nhé, người bạn nhỏ.”
Giọng của Tô Tái Tái vang lên từ sau lưng A Quần khiến đứa bé quỷ sửng sốt không thôi.
Tiếng hét của trẻ con đúng là tai họa, nhất là khi đứa bé này còn không phải đứa trẻ bình thường.
Thế nên khi nó há miệng gào thét, Ngô Lục Lục và Bách Trúc vừa thành công vượt qua màn chắn, chạy tới cũng không chịu nổi phải bịt chặt tai.
… Thật là đáng sợ.
Nhưng rõ ràng, trong mắt đứa bé quỷ, Tô Tái Tái còn đáng sợ hơn cả bản thân.
“Chị đừng tới đây!!” Nó trợn trừng hai mắt, hoảng sợ nhìn Tô Tái Tái, chỉ muốn vác giò lên cổ để bỏ chạy, có điều vì đang lưng tựa lưng với A Quần nên dù rất hoảng cũng không thể nào đi nhanh được.
Đợi tới khi nó cảm nhận được điều bất thường, cúi đầu nhìn, mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ mà cổ chân của mình đã bị một sợi tơ hồng quấn lấy, và đầu còn lại của sợi tơ lại nằm trong tay Ngô Lục Lục.
Thấy Tô Tái Tái vừa cười hì hì vừa tiến lại gần mình, đứa bé quỷ không dám ham chơi nữa, vội biến thành một luồng quỷ khí bỏ chạy.
… Hu hu hu, bên ngoài đáng sợ quá, nó phải về bệnh viện thôi!
Tiếc thay, còn chưa kịp trốn thì bàn tay của Tô Tái Tái đã túm được cổ chân của nó.
Cô kéo nó xuống, rồi xách ngược nó lên cao, còn không quên mỉm cười: “Chạy đi đâu thế, ở lại chơi với chị nào.”
“A a a!” Ma quỷ! Nó không muốn chơi với ma quỷ đâu!”
Đứa bé quỷ ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tô Tái Tái, trông chẳng khác nào cá rời khỏi nước.
Vừa uốn éo, nó vừa ra sức hét lớn.
Người giấy nhỏ chịu không nổi, vừa bịt chặt tai vừa bò từ mũ trùm ra ngoài, xé giấy nhét vào trong tai, sau đó hổn hển muốn rút kiếm.
Để tui chém chết thằng ranh này!
Nghe vậy, Tô Tái Tái quay đầu nhắc nhở: “Nó đã chết rồi.”
Người giấy nhỏ mới rút được nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ thoáng ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn thì tiếp tục rút kiếm.
Thế chết thêm lần nữa!
“Nghe thấy chưa? Không ngậm miệng lại là sẽ chết thêm lần nữa đấy!”
Thấy vậy, Tô Tái Tái quay qua nói với đứa bé quỷ, tạm dừng vài giây, cầm chân nó lắc lắc mấy cái, lại nói: “Người giấy nhỏ nhà chị mà nổi điên lên là cả chị cũng không cản được đâu, em nghĩ cho kỹ vào nhé.”
“… Hức.” Đứa bé quỷ vội dùng cả hai tay che miệng, để mặc cho Tô Tái Tái xách mình, không dám động đậy, rồi khẽ ngước mắt nhìn người giấy nhỏ.
Tuy có chút ranh mãnh, nhưng có lẽ là vì trên mặt vẫn còn nét bụ bẫm, mũm mĩm nên thoạt nhìn lại rất tinh nghịch, đáng yêu.
Thấy vậy, người giấy nhỏ hừ một tiếng, sau đó đút kiếm vào vỏ.
Còn dám làm ồn nữa, tui sẽ…!
Người giấy nhỏ lấy tay làm dao, hung tợn rạch ngang cổ một cái!