“Vâng, em về rồi…”
Ngô Thẩm Văn thấy thế vội buông chén trà nhìn về phía Ngô Lục Lục, tưởng rằng ông ấy bị mất hồn.
“Em trai, em bị sao thế?”
Ông ấy vừa nói vừa giơ tay muốn bắt mạch cho Ngô Lục Lục.
Ngay lúc Ngô Thẩm Văn quay đầu chuẩn bị bảo quản gia Ngô gọi điện cho Nghiêm Thanh để mời ông ấy tới đây một chuyến.
Ngô Lục Lục mới hoàn hồn lắc đầu bảo: “Em không sao đâu anh cả, chỉ là...”
Ông ấy dừng một chút rồi nhìn Ngô Thẩm Văn và nói: “Chỉ là hơi sốc quá mà thôi.”
Lời này của Ngô Lục Lục lập tức làm Ngô Thẩm Văn yên lòng lại, ông ấy “xời” một tiếng, sau đó ghét bỏ buông tay của Ngô Lục Lục ra.
Ngô Thẩm Văn và quản gia nhìn nhau nở nụ cười, sau đó ông ấy lại bưng chén trà lên, vừa gạt bã trà vừa ra vẻ “người từng trải” nói: “Bấy nhiêu có là gì, sau này em gặp nhiều thì sẽ quen thôi.”
Ông ấy dừng một chút, sau đó có hơi đắc ý khoe khoang: “Em nhìn anh cả của em nè, thấy em đi ra ngoài chiến đấu trong hoàn cảnh thực tế mà anh vẫn bình tĩnh thong dong đó thôi.”
“...” Thế cơ à?
Quản gia Ngô đứng nghiêm ở một bên hơi ngẩng đầu nhìn sang.
Đáng tiếc viện trưởng Ngô đang bận khoác lác với em trai nhà mình cho nên không thấy cảnh này.
Ông ấy tiếp tục ba hoa chích chòe với Ngô Lục Lục: “Em bỏ nhà đi lâu rồi nên không biết đó thôi, mười năm trước bọn anh cũng từng đụng phải một mối nguy lớn, khi ấy Huyền Học Viện phải cử hơn phân nửa số người đi để thu phục một con lệ quỷ đó!”
“Anh nói em nghe, con lệ quỷ đó ghê gớm lắm, chỉ tiếc cuối cùng bọn anh chỉ có thể đánh lui nó thôi chứ không tiêu diệt được… Ôi, tình hình lúc đó thật sự rất nguy hiểm đấy.”
“Anh cả à.” Ngô Lục Lục chầm chậm mở miệng.
“Yên nào, anh còn chưa kể xong.”
Ngô Thẩm Văn mặt mày hớn hở tiếp tục nói: “Tuy em không có cơ hội được thấy lại cảnh tượng như vậy, nhưng anh có thể kể lại chi tiết cho em nghe...”
“Anh cả, em đã ký khế ước với một con lệ quỷ. Hơn nữa còn “mua một tặng một” thêm một đứa bé quỷ nữa. Anh và Tiểu Hạo có ai cần không?” Ngô Lục Lục quyết định nói thẳng luôn.
“...”
Biểu cảm hớn hở đọng lại trên gương mặt của viện trưởng Ngô, nội dung câu chuyện mà ông ấy đang ba hoa cũng ngừng lại tại đây.
Phải một lúc lâu sau ông ấy mới quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục, ngập ngừng hỏi: “Em trai… Em vừa nói gì thế?”
“À, em ra ngoài xong tiện tay ký khế ước với một con lệ quỷ, còn được tặng kèm một đứa bé quỷ nữa.”
Ngô Lục Lục nói một cách bâng quơ, ra vẻ như thể “chỉ là chút việc cỏn con thôi mà”.
Em trai thân ái của anh, mau nói rõ cho anh cả của em nghe xem nào!
Ba ngày sau đúng vào cuối tuần.
Tập mới nhất của Huyền Linh Sư cũng giống như mọi khi, cứ vào cuối tuần là bắt đầu phát sóng, bão bình luận cũng giống như ngày thường, đầu tiên là mỉa mai: [Càng ngày càng khó coi], rồi tới [Không có ý nghĩa gì] các kiểu.
Có điều, ngoại trừ những bình luận này, thì còn có một số bình luận như [Vì Tataro mà đến], hoặc [Tataro cố lên!] nhanh chóng lướt qua trên màn hình.
Tổ chương trình vốn đang ngồi trong phòng họp, căn bản không quan tâm tới đống bình luận làm nhụt chí kia, cũng bắt đầu lưu ý tới cái tên “Tataro” được nhắc tới trên màn hình.
“Tataro cũng tới dự thi sao?” Chị Hà quay qua nhìn nhân viên phụ trách bên cạnh, hỏi thăm.
Trước khi tổ chương trình tìm Phương Hiểu Tuyết làm khách mời thường xuyên cũng đã cân nhắc tới “Tataro” nhưng lại bị đối phương uyển chuyển từ chối.
Ban đầu việc này là do chị Hà phụ trách, cho nên bây giờ khi nhìn thấy trên bão bình luận đề cập tới cái tên này, chị ấy biết ngay người mà cư dân mạng nói tới là ai.
“Vâng, cô ấy cũng tới tham gia.”
Nhân viên phụ trách gật đầu, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa biểu hiện còn rất tốt, có thể được xem là ngựa đen trong số tất cả những người dự thi.
Chúng ta đã chuẩn bị kỹ các hot search quan trọng, tính lát nữa sẽ sử dụng tên tuổi cô ấy để dâng lên một đợt sóng trên mạng.”