“Trước kia em có nhìn thấy cô ta hai lần.”
Tô Tái Tái giải thích: “Cũng xem như có tiếp xúc gần.”
Mặc dù bọn họ không nói chuyện, nhưng cô ta nuôi quỷ nhỏ, lần đầu tiên tới nhà người khác đã chạy lung tung, vừa nhìn là biết không được chủ nhân dạy dỗ tốt.
Hóa ra là như vậy.
Khúc Nhiên từ tốn gật đầu, sau đó “ừ” một tiếng, còn nói thêm: “Vậy chị nghe theo đàn em.”
“???” Vì sao Khúc Nhiên nghe lời Tiểu Tái mà không nghe lời cô ấy chứ!
Đại Vi trợn tròn mắt nhìn Khúc Nhiên, vô cùng tức giận mà ăn mất con tôm Khúc Nhiên đã bóc vỏ.
Ăn hết tôm của Khúc Nhiên luôn!
Tới nỗi Khúc Nhiên phải gấp gáp “Ơ này!” một tiếng rồi nhanh chóng ngăn cản.
Tô Tái Tái ở bên cạnh cười vui vẻ, nhân lúc hai người họ không lưu ý, cô đổ đầy tôm đã bóc vỏ vào trong dĩa nhỏ, giơ lên cho người giấy nhỏ và đám quỷ quái ăn.
Ăn ngon thiệt!
Người giấy nhỏ ăn tới nỗi miệng phình lên, trông mong nhìn về hướng Nhện Mặt Quỷ, dựng ngón tay cái lên rồi gật đầu khen ngợi.
Không ngừng cố gắng, lột nhiều một chút nhé!
Đã rõ!
Nhện Mặt Quỷ giơ càng của mình lên làm lễ, sau đó lại cúi xuống cần cù chăm chỉ bóc tôm.
Nhìn đi, nó thật sự “tự phát tự nguyện”.
Hơn nữa còn không có ý kiến…
Diện Diện: …..
Tô Tái Tái liếc mắt nhìn Nhện Mặt Quỷ đang hoàn toàn tự nguyện bóc vỏ tôm dưới sự uy hiếp lén lút của người giấy nhỏ, rồi lại liếc nhìn qua hai người còn đang gây nhau, lúc này cô mới dời tầm mắt qua Đồng Nhược Thiến trên màn hình.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cổ tay cô ta một lát rồi mới quay đi.
Mời quỷ nhỏ cũng không sao cả, nhưng mời xong lại không đối xử tốt với nó…
Hậu quả không phải chỉ là trò đùa.
Cũng không biết nên nói Đồng Nhược Thiến lớn gan, hay là nói cô ta quá ngu dốt.
…
Ở một bên khác, Đồng Nhược Thiến đang xem chương trình hiển nhiên sẽ không biết suy nghĩ của Tô Tái Tái.
Cô ta nhìn bão bình luận nhờ bản thân mà trở nên náo nhiệt, đắc ý cười một tiếng.
Sau đó lại xem trên weibo, thấy #Tataro# đã nằm hạng mười trên bản hot search, cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, duỗi người, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bây giờ chương trình đã sắp kết thúc rồi, chắc sau đó cũng chẳng còn gì hay để xem.
Đồng Nhược Thiến nghĩ thế, cô ta đi về hướng nhà vệ sinh.
Đúng lúc này…
Tiếng động trên tivi đã tạm dừng, hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
Nhưng nếu nghe kỹ một chút có thể nghe thấy tiếng xào xạc nho nhỏ.
Một chút âm thanh như vậy thôi đủ khiến người ta không hiểu sao cảm thấy lông tơ dựng lên run rẩy.
Giống như là… Có cái gì đó kinh khủng mà bọn họ không biết, đang lặng lẽ, không tiếng động tới gần bọn họ.
Đồng Nhược Thiến cũng có cảm giác như vậy, cô ta sửng sốt, đứng khựng lại.
Đột nhiên, cô ta nhìn về phía chân giường, thấy không phải như trong lòng cô ta đang nghĩ thì mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ta hơi hơi nghi ngờ, xoay người, nhìn về phía ti vi.
Lúc này, cả màn hình đều chìm vào trong màn đêm đen kịt, vô số bình luận có mỗi dấu câu đầy hoang mang và bế tắc, không hiểu chuyện gì đang lướt như bay trên màn hình, mang tới cảm giác vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả những người vẫn luôn im lặng không lên tiếng giờ cũng bùng nổ.
[??]
[Chuyện gì đã xảy ra? Tôi bị lag à?]
[Đúng đó người anh em, các cậu đều bị lag.]
[Kỳ lạ… Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy sợ hãi thế này?]
[Cái này… Thật ra trong lòng tôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.]
[Á á á, các anh em có lỗi với tôi vì trước đó đã cợt nhã a a a a!]
[Không phải chứ? Tình huống gì thế! Mấy người như thế này làm tôi sợ đấy! Tôi muốn lấy Kinh Kim Cương!]
[Cảm giác… Hình như không kịp nữa rồi…]
Bình luận không kịp vừa mới hiện lên, đám người lập tức nhận ra một màu đen kịch trên màn hình vừa nãy không phải là do đang ở trạng thái đứng im, mà là vì có người cầm máy quay phim quay chụp trong bóng đêm.
Mặc dù vẫn chưa quay được cái gì, nhưng tiếng hít thở vẫn truyền từ phía sau màn hình truyền tới.
“Bây giờ đi vào chưa?”
[Câu nói này???]
[Tôi xem thử một chút bản thân có phải màu trắng không? (Vàng)]