Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 319

Unknown Chương 319

Đại Vi vô tình nhìn thấy cảnh Tô Tái Tái ăn vặt, định mở miệng chọc ngoáy một câu, nhưng còn chưa nói xong thì…

“Chú ơi.”

Tiếng trẻ con truyền tới từ màn hình kéo sự chú ý của Đại Vi về, cô ấy chầm chậm quay đầu lại nhìn, lúc này, màn ảnh cũng hơi rung lên, lùi nhanh về phía sau.

Khoảnh khắc máy quay lia trúng A Quần, khu bình luận lập tức bị tiếng la hét chói tai che phủ.

[A a a!]

[Muốn khóc quá!]

[Dọa kiểu này là không đơn giản chỉ đền tiền thôi đâu nhé! Phải đền cả mạng luôn đấy!]

“Chú à.”

Trước màn ảnh rung rung, A Quần nhìn thẳng về phía máy quay, bề ngoài rõ là một người trưởng thành, nhưng khi nói lại phát ra giọng con nít: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi nha?”

Khi A Quần nói ra lời này, trên mặt còn lộ ra vài nét ngây thơ trong sáng của trẻ con, như thể anh ta thật sự là một đứa trẻ vậy.

Nhưng trong bầu không khí lúc bấy giờ, cảnh tượng này lại trông vô cùng kỳ dị.

Những khán giả ngồi trước TV sớm đã dán chặt lưng vào ghế, dùng tay che miệng, mở to mắt nhìn chằm chằm A Quần trong màn hình.

Trong lúc đó, anh ta còn mỉm cười nói: “Chú thua rồi, chúng ta chơi lưng tựa lưng đi.”

Màn hình im lặng trong hai giây, sạch sẽ giống như mọi bình luận vừa được xoá sạch.

Cho đến khi một dòng bình luận màu đỏ rực bất thình lình xuất hiện trên màn hình——

[Chạy đi!!!]

Đại Vi nhìn dòng chữ đỏ đột nhiên nhảy ra, da đầu của bản thân cũng theo đó mà tê rần.

Mà cùng lúc đó, người trong ống kính cứ như là nhìn thấy được dòng bình luận trên màn hình vậy, lập tức quay người bỏ chạy!

Có lẽ là do dòng chữ [Chạy đi!] đã khiến những khán giả khác tỉnh táo trở lại, hoặc cũng có thể do nguyên nhân gì khác, nói chung là cơn mưa bình luận trong thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ màn hình, tất cả đều là những chữ như [Chạy đi!], [Mau chạy đi!].

Ngay lúc giọng nói chói tai của đứa trẻ vang lên: “Chú ơi, con bắt được chú rồi nè!”, bỗng có một giọng cười sảng khoái truyền đến—

—“Chị cũng bắt được em rồi đây, bạn nhỏ à.”

Trong phút chốc, màn hình chợt lóe lên rồi xuất hiện tình trạng nhiễu hạt, phát ra tiếng “sàn sạt”, sau đó “đùng!” một tiếng rồi trở nên tối đen như mực.

Chỉ để lại một loạt bình luận mang dấu chấm hỏi trên màn hình, có thể thấy tất cả người xem đều chưa kịp hoàn hồn.

[?! Chuyện gì thế này?!]

[Ủa là sao?!]

[Tổ chương trình cố tình gây hấn đây mà! Đoạn kết đâu? Mấy người có gan hù dọa mọi người, vậy thì cũng phải có gan tung hết video ra chứ! Chết tiệt, buổi tối tôi còn phải đi vệ sinh nữa đấy!]

Vào giờ phút này, đừng nói là những dòng bình luận đã ồ ạt kéo đến như bão táp, mà ngay cả Đại Vi cũng vậy.

Nhưng lúc bấy giờ, người khiến cô ấy nóng vội là Tô Tái Tái.

“Là em có phải không?! Giọng nói đó là của em đúng không?!” Đại Vi lắc lắc người Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái vừa nhịn cười vừa đáp: “Phải phải phải, chính là em đấy.”

Đại Vi nghe vậy thì đột nhiên im bặt, ngồi yên tại chỗ một lúc, sau đó ôm chầm lấy Tô Tái Tái rồi bắt đầu hét lên: “Aaaa! Vừa rồi làm chị sợ chết khiếp luôn! Đáng sợ quá đi!”

“Tất cả đều là giả thôi.”

Sau khi Tô Tái Tái bị Đại Vi lắc tới lắc lui đến mức chịu không nổi, cô nhanh chóng chỉ vào màn hình nhắc nhở cô ấy và Khúc Nhiên: “Mau lên, mau lên, tên vị khách mời bí ẩn mà hai chị ngày đêm mong ngóng đã được tiết lộ rồi kìa.”

Tô Tái Tái vừa dứt lời, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía TV.

Dòng chữ “Tổng đạo diễn: Bách Trúc” được viết thẳng lên màn hình.

Tin tức này chấn động đến mức trong nháy mắt không còn một bình luận nào trên màn hình, sau đó lại một lần nữa lũ lượt kéo đến.

[Á đù, ôi trời ơi! Ai đây?! Tôi đã nhìn thấy ai vậy nè?!]

[Bách... Trúc???!]

[May là tôi còn sống! May là tôi còn sống!]

[Sao tôi lại có cảm giác như mình đã nghe giọng nói của cô bé lúc nãy... ở đâu đó rồi nhỉ?]

Đối mặt với hàng loạt lời bình luận xoay quanh gương mặt lão làng là Bách Trúc thì những dòng bình luận về Tô Tái Tái chỉ trong vài giây đã biến mất không thấy tăm hơi.


Bình Luận (0)
Comment