Mẹ Khúc vì điều này mà chịu đả kích rất lớn, nhưng nhà họ Mễ lại không hề nể tình cái chết của ba Khúc mà ngừng gây áp lực cho mẹ Khúc, thậm chí còn muốn bà ấy nhanh chóng tái giá để có thể sinh ra đứa con có năng lực hơn.
Lúc đó Khúc Nhiên đã được năm sáu tuổi, vả lại còn cực kỳ thông minh.
Nếu cô ấy được lớn lên trong một gia đình bình thường thì chắc chắn đã trở thành một đứa trẻ được những người lớn trong nhà yêu thương rồi, nhưng ở trong một gia tộc đi theo con đường Huyền học như nhà họ Mễ, trí tuệ không thể sánh bằng năng lực.
Khúc Nhiên không biết lúc đó mẹ Khúc phải chịu áp lực lớn đến nhường nào, cô ấy chỉ biết rằng mình gần như chưa từng thấy mẹ ngủ một giấc yên ổn.
Bà ấy luôn luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, luôn luôn có vô số tài liệu luyện đan cần phải phân tích.
Có lẽ là do mệt mỏi trong một thời gian dài nên đã xảy ra sơ suất.
Tóm lại, mẹ Khúc đã nhầm lẫn liều lượng của đan dược, vả lại còn uống vào, thế rồi bà ấy không chỉ mất đi năng lực “cấp thấp”, mà cả người còn trở nên ngây ngây dại dại, trí thông minh chỉ bằng đứa bé hai ba tuổi, không nhận ra ai cả.
Vậy nên nguyên do Khúc Nhiên cố gắng thi đậu vào trong Huyền Học Viện không chỉ là vì muốn có thêm khẩu khí mà vì cô ấy hy vọng một ngày kia mình có đủ ưu tú nghĩ ra được cách chữa trị cho mẹ mình.
“Hóa ra là thế.” Tô Tái Tái gật đầu, hơi dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Em nhớ rõ trong Luyện Đan Viện có không ít giảng viên giỏi, sao…?”
Khúc Nhiên cười khổ lắc đầu: “Mẹ chị từ lúc ngã bệnh đã ở bệnh viện nhà họ Mễ, mỗi tháng chị chỉ được gặp mẹ có một lần. Hơn nữa…”
Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Trước kia chị cũng từng nhờ thầy Chu Phổ, thầy cũng đồng ý giúp chị rồi. Nhưng mà… bọn chị còn chưa bước được vào phòng bệnh nữa.”
Bảo sao mới nãy Khúc Nhiên bị Mễ Nhã cản lại.
Tô Tái Tái gật đầu.
“Việc này tạm thời không giải quyết ngay được, đi trước xem thế nào.”
Khúc Nhiên thở dài. Cô ấy điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn về phía Tô Tái Tái rồi lại nhíu mày: “Nhưng mà đàn em này, Mễ Nhã bảo chị viết phương pháp luyện khí này…”
“Chị cứ viết theo tình hình thực tế là được.”
Tô Tái Tái lại nhẹ nhàng bâng quơ. Cô dừng lại một chút rồi giương mắt nhìn cô ấy nói tiếp: “Dù sao thì vốn dĩ vẫn là một mình chị làm mà.”
Khúc Nhiên nghe Tô Tái Tái nói vậy thì như thể hiểu ra cái gì, bừng tỉnh gật đầu nói: “Chị biết rồi.”
Nói xong sau đó Khúc Nhiên mới thấy đỡ áp lực hơn đôi chút.
Lúc này cô ấy mới phát hiện không thấy Đại Vi nói cái gì, quay đầu thì thấy vẻ mặt cô ấy vẫn là vẻ tức giận như lúc nghe tin.
“Cậu sao thế?” Khúc Nhiên tò mò hỏi.
Đại Vi hừ một tiếng ngẩng đầu, lớn tiếng nói với hai người họ: “Chẳng phải là do hai người họ nói linh ta linh tinh hay sao! Hai người từ từ, tớ còn chưa mắng xong đây, chờ tớ đánh xong tớ nói với các cậu.
Đại Vi nói xong thì cúi đầu gõ phím bùm bùmg.
Nhìn bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi thế kia thì có thể đoán được cô mắng ghê thế nào.
Cô ấy nói bậy á hả?
Tô Tái Tái tò mò, ngẩng đầu nhìn nhau rồi lôi điện thoại ra mở Weibo lên kiểm tra.
Lúc này hashtag #Chương trình Huyền Linh Sư chơi quy tắc ngầm chói lọi trên bảng tìm kiếm.
Mà ngay trên nó là hashtag #Khách mời bất ngờ cút đi chiễm chệ trên top tìm kiếm.
“Uầy.” Tô Tái Tái nhướn mày, vui vẻ cất lời: “Một mình em chiếm top 5 hotsearch kia, giỏi quá đi mất.”
Đáng tiếc, cô dứt lời cũng không có ai cổ động.
Tô Tái Tái ngẩng đầu thì thấy Khúc Nhiên đã gia nhập vào đại quân mắng nhiếc kia.
… Thôi vậy.
Tô Tái Tái nhún vai, mở Weibo của mình lên, đăng xuất khỏi tài khoản “Bé Giấy” rồi đăng nhập vào tài khoản “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”.
Tài khoản gánh hai cái hotsearch, đăng bài post đầu tiên.
Tô Tái Tái Dưới Chân Núi: “Chị đây chính là khách mời bất ngờ mà các cưng nói nè. Có giỏi thì tới mà cắn chị đây đi nè.”
Cái giọng điệu này khác gì lửa cháy đổ thêm dầu đâu cơ chứ?