Chưa kịp dứt lời thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của Ngô Thẩm Văn làm cho im bặt.
Ông ấy sợ sệt, bám sát vào cửa xe.
... Mặc dù bây giờ tuổi của ông ấy đã lớn nhưng ông ấy vẫn cảm thấy chính mình là một người đáng thương.
Mà Ngô Thẩm Văn vẫn còn hậm hực trong lòng, cực kỳ hối tiếc.
Ngô Lục Lục liếc mắt nhìn anh cả, lén lút chạm vào lá bùa trắng giấu trong người dưới lớp quần áo, không dám lên tiếng.
… nếu anh cả biết ông ấy luôn nghĩ mấy lá bùa trắng mà tiểu hữu đưa là giấy trắng vô tích sự thì... Đoán chừng anh ấy sẽ nhảy dựng lên bóp cổ ông ấy mất.
Nghĩ đến mà thấy sợ, tốt nhất là đợi anh ấy bình tĩnh lại một chút rồi tìm lúc khác "khéo léo" nói với anh ấy vậy.
Ngô Lục Lục thầm nghĩ ở trong lòng, hạ quyết tâm.
"Đúng rồi." Ngô Thẩm Văn ảo não này giờ đột nhiên hoàn hồn, sau khi vỗ đùi lại nhìn về phía Ngô Lục Lục: "Trời đất, chúng ta đi tìm Tiểu Tái, sao lại quên mang theo quà cáp rồi?"
Sau khi ngừng một chút mới vội vàng nhìn về phía con trai đang ngồi kế bên tài xế hỏi: "Tiểu Hạo, dạo này mấy cô gái thích món gì thế? Bây giờ chúng ta ghé mua một ít đi?"
Vừa mới hỏi xong, không đợi Ngô Hạo trả lời, Ngô Thẩm Văn lại lập tức hoàn hồn"à" một tiếng rồi lại phất tay với Ngô Hạo: "Ngay cả bạn gái con còn chẳng đưa về nhà được thì chắc chắn là không biết rồi, quên đi, không hỏi con nữa."
"... ???" Ngô Hạo.
... Không phải, ba yêu dấu của con ơi, mặc dù con không đưa bạn gái về nhà nhưng trong đội có đội viên là nữ mà!
Cũng không cho Ngô Hạo cơ hội giải thích, Ngô Thẩm Văn đã lần nữa nhìn về phía Ngô Lục Lục hỏi: "Em trai, em có biết Tiểu Tái thích gì không?"
Thích gì?
Quả thật thì Ngô Lục Lục cũng không rõ lắm.
Nhưng ông ấy đã bị anh cả oán trách dọc đường rồi, bây giờ cũng không dám nói thẳng là "không biết", nghiêm túc suy nghĩ cả một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Ngô Thẩm Văn, ngập ngừng, khó khăn nói: "Em nghĩ..."
"Ừm?" Đừng nói là Ngô Thẩm Văn, ngay cả Ngô Hạo cũng đang mong đợi.
Là cái gì?!
"Bánh bao... à?" Giọng nói Ngô Lục Lục có vẻ hơi yếu ớt.
"..." Em có tin anh đá em xuống xe ngay bây giờ không?
Ngô Lục Lục thấy Ngô Thẩm Văn lại trừng mình, vội vã giải thích: "Thật đó! Trước đó lúc ở thành phố C, lần đầu tiên em gặp tiểu hữu thì trên tay cô ấy đang cầm bánh bao, sau này em mời cô ấy ăn sáng thì cô ấy vẫn chọn bánh bao.
Anh cả, anh nhớ lại ngày hôm qua coi, có phải cô ấy cũng cầm một túi bánh bao không?!"
Cho nên! Tổng hợp từ trên xuống thì chứng minh được Tô Tái Tái thích ăn bánh bao nhất!
Oh! Điều đó thật có lý!
Ngô Lục Lục nói xong thì cũng cảm thấy tin cậy, im lặng gật đầu để tăng độ tin tưởng cho mình.
"... Em chắc không?" Ngô Thẩm Văn cứ cảm thấy không ổn ở đâu đó, muốn phản bác lại nhưng cũng thấy hợp tình hợp lý, không tìm ra chỗ sai nào nên đành phải hỏi lại lần nữa.
Giọng nói có chút do dự.
“Chắc chắn trăm phần trăm luôn!” Ngô Lục Lục vỗ ngực đảm bảo: “Anh à, anh tin em đi!”
... Được thôi.
Mặc dù vô cùng kỳ quặc, nhưng... có lẽ đây chính là phong cách riêng của người tài chăng?
Sau khi Ngô Thẩm Văn tìm một lý do chính đáng để thuyết phục bản thân, ông ấy quay đầu nhìn quản gia Ngô đang lái xe rồi nói: “Này lão Ngô, giờ chúng ta đi đến quán ăn sáng ngon nhất ở đây trước, rồi sau đó tới Huyền Học Viện tìm Tiểu Tái nha.”
“Được.” Quản gia Ngô gật đầu.
Thấy bậc cha chú đã nói xong, lúc này Ngô Hạo mới nhìn về phía họ, có hơi ngập ngừng hỏi: “Vậy... chúng ta nên mua bao nhiêu cái bánh bao đây? Một trăm cái sao?”
Mà cho dù có mua một trăm cái thì cũng không tới một trăm tệ đâu!
Câu hỏi này khiến ba người còn lại trong xe đều im lặng như tờ.
Gần cả buổi vẫn không có ai lên tiếng.
Hoá ra điều khó nhất khi tặng quà không phải là món quà đắt hay hiếm cỡ nào, mà cái khó ở đây là thứ mà người ta thích không chỉ có mặt ở khắp nơi mà còn siêu rẻ nữa.
“Với cả...” Ngô Hạo thấy mọi người đều giữ im lặng, tuy cũng không nỡ nhưng vẫn phải mở miệng hỏi: “Nếu đến quán ăn sáng vào thời điểm này, cho dù có bánh bao đi nữa thì cũng không còn nhiều đâu nhỉ?”