Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 366 - Chương 365

Unknown Chương 365

Chứ sao, đây là niềm tự hào của ông ấy đó - Chu Phổ kiêu ngạo nghĩ thầm.

Sau vài giây điều chỉnh lại biểu cảm, ông ấy nghiêm túc quay sang nói với Nghiêm Thanh: “Sư huynh à, hay là giờ chúng ta qua bên Luyện Khí Viện luôn? Đúng lúc tôi vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn đàng hoàng với Tiểu Tái.”

“Ừm, được.” Nghiêm Thanh gật đầu.

Phía bên kia, viện trưởng Luyện Khí Viện và viện trưởng Phù Lục Viện vẫn còn đang mắng nhau như trẻ con.

Nội dung đại khái của cuộc đối thoại giữa hai người như sau: “Ông đúng là trẻ con!”, “Ông mới trẻ con đó! Cực kỳ trẻ con luôn á” và “Đồ trẻ trâu!”

Tô Tái Tái đứng bên cạnh, vừa yên lặng gặm bánh bao vừa tròn mắt vô tội nhìn hai người, trong lòng nghĩ thầm thật ra cả hai chẳng có ai trưởng thành hơn ai cả.

Thỉnh thoảng, nhân lúc không ai chú ý tới, Tô Tái Tái sẽ đút cho người giấy nhỏ một miếng bánh bao, ngay lúc cô định vươn tay lấy thêm một cái bánh cho đám lệ quỷ thì trong một phút vô tình ngước mắt nhìn, lại phát hiện Khúc Nhiên đứng bên cạnh vẫn còn thẫn thờ chưa hoàn nổi hồn.

Cô tạm thời thu tay về, gọi một tiếng “đàn chị”, kéo Khúc Nhiên đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, không để ý trời trăng mây đất gì đó về lại mặt đất.

“Hả?” Khúc Nhiên có hơi ngạc nhiên, quay sang ngó phía Tô Tái Tái.

Lúc mắt đối mắt với cô, Khúc Nhiên thoáng giật mình, vô thức giơ bánh bao trong tay lên, miễn cưỡng mỉm cười: “Chị vẫn chưa ăn xong cái của mình mà.”

“…” Em đâu có định hỏi chị ăn nữa không đâu.

Tô Tái Tái nhìn cô ấy chằm chằm, một lúc sau mới từ tốn mở miệng hỏi: “Đàn chị à, chị bị sao vậy?”

“Chị…” Khúc Nhiên do dự, ngước mắt nhìn Tô Tái Tái, khẽ cắn môi, sau đó mới hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nhìn thẳng vào mắt cô: “Xin lỗi đàn em nhiều.”

“?” Tô Tái Tái không hiểu gì cả.

Khúc Nhiên cụp mắt giải thích: “Đến tận lúc này, chị vẫn cảm thấy những vinh dự mà chị nhận được từ trước đến giờ… hẳn phải thuộc về em. Nếu không nhờ ngọc quỷ mà em cho, chị cũng sẽ chẳng thể luyện thành Diện Diện, thế nên… xin lỗi em.” Cô ấy vừa nói, vừa trịnh trọng cúi đầu tạ tội với Tô Tái Tái.

Lát sau, giọng nói xen lẫn ý cười của Tô Tái Tái vang lên: “Hóa ra là vì chuyện này.”

Thấy thái độ của cô bình thản như vậy, Khúc Nhiên ngạc nhiên, hơi ngước mắt lên, khi phát hiện trên mặt cô không hề có chút biểu cảm bất mãn gì với mình thì vội ngóc đầu dậy, khó hiểu hỏi: “Đàn em à, em không… giận chị thật hả?”

Tô Tái Tái nhún vai, gật đầu đáp: “Đúng là vì em đã đưa cho chị hạt ngọc quỷ nên chị mới có thể rèn khí vật thành công. Nhưng...”

Cô dừng một chút lại nói tiếp: “Trong chuyện này, cùng lắm là chị chiếm được một chút lợi ích từ chỗ em thôi. Bây giờ chị thử nghĩ đi, nếu phương pháp rèn của chị bị sai, vậy cho dù em có đưa chị đồ tốt đến đâu thì cũng vô dụng thôi phải không nè?!”

Khúc Nhiên khẽ mở to hai mắt, nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt lấp lánh.

Sau đó chỉ thấy cô mỉm cười nói: “Cho nên Nhện Mặt Quỷ quả thật là thành quả mà chị tự mình đạt được đấy.”

Tô Tái Tái nhìn Khúc Nhiên: “Chị cảm kích em, được không thành vấn đề, nhưng chị không thể vì thế mà phủ nhận sự nỗ lực của bản thân mình.”

——“Nó là khí vật của riêng chị, chị không cần phải cảm thấy day dứt đâu.”

Hơn nữa, khi đó cô đưa hạt ngọc quỷ cho Khúc Nhiên,... thật ra là bởi vì muốn tìm một người gánh tội thay mà thôi.

Nếu thật sự muốn nói đến chuyện lương tâm cắn rứt... thì cũng phải là người giấy nhỏ mới đúng!

Tô Tái Tái cực kỳ dứt khoát đổ mọi trách nhiệm lên đầu của nó.

Khiến người giấy nhỏ đang ngồi trong mũ trùm vừa gặm bánh bao vừa nghe hai người trò chuyện, rồi im lặng gật đầu, đột ngột khựng lại.

... Gì??!

Liên quan gì tới nó hả?

Đột nhiên bị bắt gánh tội, người giấy nhỏ tức giận đến mức suýt nữa thì chọi chiếc bánh bao vào đầu của Tô Tái Tái.

“Đàn em...” Khúc Nhiên cảm động nhìn Tô Tái Tái, kìm nén sự kích động trong lòng rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù lời mà chị sắp nói ra nghe có vẻ hơi kỳ cục, nhưng chị thật sự có loại cảm giác như "sau này muốn cùng em sống chết có nhau" vậy á!”

Tô Tái Tái nghe xong, lặng lẽ nhích sang một bên, nghiêm túc khuyên nhủ: “Đàn chị, chị bình tĩnh lại đi. Đừng vì em mà lầm đường lạc lối, hai người chúng ta không có khả năng đâu.”


Bình Luận (0)
Comment