Xem ra không có cách nào khoan dung độ lượng được rồi.
Lúc Đại Vi đang bận đau buồn xót thương, và sư mẫu Nghiêm đang chăm chú nhìn đằng trước, không ai chú ý tới Tô Tái Tái đang bấm bàn phím tách tách nhắn tin wechat.
[Chú hai Bách. (đáng yêu, đang yêu)]
[Làm sao thế?] Bách Trúc nhắn lại gần như ngay lập tức.
[Cháu muốn hỏi chú một chuyện. (đáng yêu, đang yêu)]
Bách Trúc nhìn Tô Tái Tái gửi rất nhiều biểu tượng đáng yêu, không khỏi cảm thấy mát lạnh sống lưng.
Mỗi lần cô gái nhỏ này gửi vẻ mặt thế này tới thì anh ấy đều cảm thấy có ai đó sẽ gặp xui xẻo.
[Cháu nói đi?]
[Nếu ông cụ Bách và ông già họ Mễ đánh nhau một trận thì ai sẽ thắng?]
[???]
Cái quái gì thế?
Vẻ mặt Bách Trúc hoang mang.
Tại sao ba anh ấy lại đánh nhau với ông già họ Mễ thối tha kia?
Lúc Tô Tái Tái đang cúi đầu gửi tin nhắn wechat thì ông cụ nhà họ Mễ - Mễ Ôn Thành đi ra, người đỡ ông ta đi ra ngoài là con trai của ông ta, ba của Mễ Nhã – Mễ Nghĩa Văn.
Sau khi ông ta đi ra ngoài cửa thì lập tức nhìn về phía Tô Tái Tái với ánh mắt không tốt.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nhìn về Tô Tái Tái thì đã bị sư mẫu Nghiêm bước lên một bước, vừa đúng lúc chặn tầm mắt của Mễ Nghĩa Văn.
Mễ Nghĩa Văn thấy là bà ấy thì có hơi giật mình một cái, dường như rất ngạc nhiên không biết vì sao bà ấy lại ở đây.
Nhưng ông ta nhìn sang bên cạnh lại thấy Nghiêm Thanh cũng đang ở đây thì lại nhíu mày một cái, mặt kiểu ‘thì ra là vậy’.
“Ông Mễ.” Chu Phổ chủ động chào hỏi, ông ấy và Nghiêm Thanh cùng nhau khom lưng cúi chào Mễ Ông Thành, sau đó mới nói: “Thật xin lỗi, không ngờ chỉ là chuyện mấy đứa nhỏ cãi nhau lại khiến ông phải ra mặt.”
“Ồ, là thầy Chu đấy à.” Mễ Ông Thành híp mắt lại nhìn một lúc lâu rồi mới làm như chợt nhận ra Chu Phổ là ai, ông ta cười ha hả gật đầu: “Tôi biết cậu.”
Sau đó Mễ Ông Thành nhìn về phía Nghiêm Thanh nói: “Tôi cũng có nghe kể về thầy Nghiêm, có điều…” ông ta kéo dài tiếng, quay đầu nhìn về phía con trai mình cười ha hả nói: “Là chuyện từ rất lâu rồi. Hình như là lúc các cậu vẫn còn đang đi học ở Huyền Học Viện nhỉ?”
Ông ta nói xong lại chỉ tay về phía sư mẫu Nghiêm nói: “Tiểu Liễu thì tôi biết rất rõ. Haiz, đáng tiếc, có lẽ là do ông trời ghen tị nên mới vậy.”
Mễ Ông Thành dừng lại một chút, nhin Ôn Liễu một cái rồi lại nhìn Nghiêm Thanh làm ra vẻ vui mừng nói: “Nhưng mà bây giờ thấy sắc mặt của cô rất không tồi, chắc mấy năm nay cô sống rất tốt nhỉ, so với mấy người đã chết trong nhiệm vụ năm đó thì cô may mắn hơn nhiều. Cô cũng không cần tự trách bản thân mình, chuyện lần đó đều là ngoài ý muốn, không có liên quan gì tới cô cả.”
Sư mẫu Nghiêm tên là Ôn Liễu, bà ấy nghe Mễ Ông Thành nói mấy câu như cầm dao đâm thẳng vào tim, nụ cười trên mặt của bà ấy có hơi miễn cưỡng hơn so với lúc nãy nhiều.
Nhưng bà ấy vẫn đứng nghiêm chặn trước mặt Tô Tái Tái, cười tủm tỉm trả lời: “Đã qua nhiều năm như vậy, ông Mễ vẫn như xưa, chả có chút thay đổi nào.”
Coi như là đáp lại lời vừa rồi của ông ta.
Lúc mọi người nói qua lại thì đám vệ sĩ của nhà họ Mễ đã cố nhịn đau mà bò dậy từ dưới đất, cả đám ôm chỗ bị thương lui ra sau lưng Mễ Ông Thành.
Vẻ mặt không phục nhìn đám người Tô Tái Tái.
Mà lúc này Mễ Ông Thành cũng cười ha hả phất tay với Ôn Liễu một cái, như muốn nói ‘Thôi đừng nhắc tới chuyện ngày xưa’ rồi nói: “Có đổi chứ, sao mà không đổi được chứ.”
Ông ta hơi dừng lại một chút, khuôn mặt già nua nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Ôn Liễu, mãi cho tới khi bà ấy cảm thấy sởn tóc gáy thì mới cười ha hả nói: “Nếu như không thay đổi gì…”
Mễ Ông Thành nói chầm chậm nhấn mạnh từng chữ một: “Ngày hôm nay sẽ không có người dám ồn ào ở trước mặt ông già này.”
“Tôi nói thế có đúng không hả? Thẩm An, cậu ấm nhà họ Thẩm?”
Lời nói hơi chuyển một chút đã chỉ hướng về phía Thẩm An nãy giờ vẫn đứng im lặng ở một bên, còn chưa có cơ hội nói gì.
Thẩm An giật mình một cái rồi cười khổ ở trong lòng.
Anh ấy vội vàng đứng nghiêm lại, cúi đầu chào Mễ Ông Thành một cái, đồng thời cung kính gọi một tiếng: “Ông Mễ.”