Tô Tái Tái lắc đầu: “Đàn chị, chị đi cùng với dì luôn đi.”
Khúc Nhiên gật đầu, định đi về chỗ mẹ Khúc thì đã bị Mễ Ông Thành gọi lại: “Chờ một chút.”
Chờ tới khi Khúc Nhiên nhìn sang thì ông ta mới tiếp tục nói: “Tiểu Nhiên, mẹ của cháu là con gái của ông, hơn nữa còn là người của nhà họ Mễ chúng ta, bây giờ con bé đang bị bệnh nặng như vậy, nhỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao?”
“Cháu đừng có trẻ con như thế, mau đẩy mẹ cháu về phòng bệnh đi.”
Khúc Nhiên nhìn chằm chẳm Mễ Ông Thành một lúc rồi mới dùng giọng nói khàn khàn trả lời: “Không.”
Từ chối dứt khoát ngay thẳng làm cho Mễ Ông Thành đen mặt.
Nhưng Khúc Nhiên bây giờ đã lộ ra vẻ rất quyết tâm, ánh mắt của cô ấy nhìn ông ta và Mễ Nghĩa Văn một lượt, sau đó dừng lại ở trên người Mễ Nhã, nhìn chằm chằm cô ta khiến cho cô ta có hơi giật mình mà trốn tránh.
“Lúc tôi không ở đây, các người đã ức hiếp mẹ tôi như thế này ư?” Khúc Nhiên cười lạnh: “Người nhà họ Mễ, nói nghe sang mồm quá nhỉ, thực chất các người chỉ muốn lấy được phương pháp rèn mà mẹ và ba đã nghiên cứu được một nửa mà thôi!”
Khúc Nhiên rống xong thì thở hổn hà hổn hển, chờ đến khi nén được cơn giận xuống thì cô ấy mới mở miệng nói tiếp: “Trước đây do tôi không biết chuyện này, bây giờ đã biết rồi thì tôi sẽ không để mẹ tôi ở lại đây nữa đâu!”
Khúc Nhiên nói xong, nhưng ngay lúc cô ấy chuẩn bị xoay người rời đi thì…
“Đứng lại đó!” Mễ Ông Thành tức giận mắng, ông ta nhìn chằm chằm Khúc Nhiên và nói: “Khúc Nhiên, mày suy nghĩ cho cẩn thận, hôm nay mày và mẹ mày mà dám rời khỏi đây thì cả hai người bọn mày sẽ không còn là người của nhà họ Mễ nữa đâu!”
Khúc Nhiên cười lạnh, cô ấy quay đầu nhìn về phía Mễ Ông Thành: “Tôi họ Khúc, trước giờ vốn đã không phải họ Mễ rồi. Hơn nữa...”
Khúc Nhiên nhìn về phía mẹ Khúc, sau khi dừng một chút thì lại quay sang nói với Mễ Ông Thành: “Tôi nghĩ mẹ tôi cũng chẳng ham gì cái danh này.”
“Lời mày nói không thể đại diện cho nó được.” Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm Khúc Nhiên, sau đó chuyển ánh mắt về phía mẹ Khúc.
Ban nãy nhờ có Nghiêm Thanh châm cứu giúp cho nên bây giờ trông bà ấy đã có sức sống hơn khá nhiều.
Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm cô con gái Mễ Y của mình: “Tiểu Y, cô tự nói ra ý của mình đi.”
Mễ Y nhìn về phía con gái của mình trước, khi thấy Khúc Nhiên kiên quyết lắc đầu với mình thì bà ấy mới gật đầu rồi cố gắng mở miệng: “Cắt... đứt!”
Bà ấy còn chưa nói hết câu thì Mễ Ông Thành đã trợn tròn mắt, ông ta nhìn chằm chằm con gái mình với ánh mắt căm hận, sau đó giơ tay chỉ vào Khúc Nhiên và quát: “Từ nay trở đi hai người không còn là người nhà họ Mễ nữa! Ngày mai tôi sẽ công khai tin tức này! Đương nhiên, từ nay nhà họ Mễ cũng sẽ không chu cấp tiền học phí cũng như những chi phí khác có liên quan đến Huyền Học Viện cho con gái cô nữa!”
Mễ Y nghe thế thì có hơi luống cuống, bà ấy không khỏi nhìn về phía Khúc Nhiên một lần nữa.
Lý do mấy năm nay bà ấy kiên cường chịu đựng áp lực mà ba và anh trai tạo ra cho mình chính là vì con gái của bà ấy.
Nếu bây giờ...
“Không chu cấp tiền thì sao nào?”
Giọng nói của Tô Tái Tái bất ngờ truyền đến, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô, ngay cả Mễ Ông Thành cũng dùng ánh mắt hung ác “nhất định phải xử lý người này” để nhìn cô.
Tô Tái Tái lại chẳng hề sợ hãi, cô thu lại ánh mắt đang nhìn về phía chỗ ngoặt, sau đó hơi nhướng mày nhìn Mễ Ông Thành: “Với tài năng hiện giờ của đàn chị, muốn tìm một người tài trợ đâu phải chuyện khó khăn gì.”
“Hừ, tôi sẽ chống mắt lên xem ai dám đối đầu với nhà họ Mễ của tôi!” Mễ Ông Thành cười lạnh.
“À thế à.” Tô Tái Tái nghe xong thì quay đầu nhìn về phía chỗ ngoặt, mở miệng nói với Bách Trúc và Bách Tùng vừa mới tới nơi: “Ông Bách ơi, người này nói ông không dám đối đầu với ông ta kìa.”
Cô vừa dứt lời thì ông cụ Bách lập tức cười ha ha đi ra khỏi chỗ ngoặt, bên cạnh là hai người con trai của ông cụ.
“Cô nhóc này, cháu hư thật đấy nhé.” Ông cụ Bách nhìn Tô Tái Tái nói: “Nhưng ông thích thế!”
Ông cụ dừng một chút rồi mới nhìn sang Mễ Ông Thành, cười tủm tỉm hỏi: “Ông già họ Mễ kia, ông cảm thấy... liệu tôi có đối đầu nổi với nhà họ Mễ của ông không?”