Mà nhiếp ảnh gia được gọi là anh Kiệt, chỉ mở to đôi mắt kinh hoàng nhìn theo phương hướng của Tô Tái Tái đang rời đi, mồm mép run rẩy, cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Động tĩnh ở phía sau, Tô Tái Tái đương nhiên biết.
Đợi một lúc làn sương đen mà người bình thường không thể nhìn thấy lén lút quay trở lại trên cổ tay, cô mới cúi đầu liếc mắt nhìn xuống, vừa cười vừa trách nhẹ một câu “lại đi dọa người”.
Viên châu vừa hiển lộ ra chân thân đi dọa người nghe xong câu này, lại đặc biệt ngoan ngoãn thành thật đung đưa hai bên một chút.
________ nó dễ thương.
Sự dễ thương của nó làm cho nó có thể muốn làm gì thì làm.
Viên châu kia mới đung đưa xong, các viên châu khác ở bên cạnh vốn dĩ đang yên tĩnh đã chen tới, ép chặt viên châu đang giả vờ dễ thương.
Cho mày giả vờ dễ thương này!
_____???? !!!
Tô Tái Tái thấy thế, vừa cười vừa mở miệng nói: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, để người khác nhìn thấy thì sẽ không tốt”, cô vừa nói xong thì những viên châu trên cổ tay đã an phận một chút.
Lại đi đến phía trước, dọc theo trên đường sắt cỏ mọc càng lúc càng nhiều, khung cảnh xung quanh càng lúc càng hoang vu, thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa là một tòa nhà bị phá hủy một nửa chỉ còn lại bộ khung, cùng với đá vụn được chất đống ở một bên.
Nhưng cho dù có là một nơi hoang vu như vậy, thì ở đây vẫn có không ít người.
“Này!”
Lúc Tô Tái Tái đang chuẩn bị đi tới nơi mình muốn tới, liền bị người ngồi trên đống đá gọi lại.
Là một đám thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, trên cổ và cánh tay đều xăm hình, nhìn thoáng qua cũng không phải là loại thanh niên năm tốt giống ngũ sư đệ của cô.
Tô Tái Tái nhìn mấy người này, ở trong lòng yên lặng lắc đầu.
Những tên lưu manh này không biết Tô Tái Tái đang nghĩ gì, ngậm thuốc lá nâng cằm nhắc cô một câu “đi sai đường rồi, phía trước không có đường”.
Tô Tái Tái nghe xong liền quay người lại nhìn về phía nhà kho bỏ hoang cách đó không xa. Phía trước một đường đi tới, cửa đóng kín mít, người bình thường căn bản không vào được kho hàng, kho hàng trước mắt này rõ ràng cực kỳ náo nhiệt, mặc dù cách xa như vậy, vẫn có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ từ bên trong truyền đến.
Mà người cô muốn tìm cũng đang ở đằng kia.
“Cảm ơn”, Tô Tái Tái lại lần nữa nhìn về phía người thanh niên trẻ đã nhắc mình đi nhầm đường, sau khi nói lời “cảm ơn” và chặt đứt lời nhắc nhở của thanh niên kia, cô chỉ vào kho hàng phía trước nói “Chẳng qua là tôi đang muốn đi tới chỗ đó”.
Một nữ sinh, cũng không có người dẫn dắt. Cứ như vậy mà chạy tới chỗ đánh quyền của bọn họ?
Sẽ không phải gặp quỷ chứ?
Mấy tên lưu manh đang canh cửa liếc mắt nhìn nhau một cái thì lập tức đứng dậy, cũng không nói gì đã ngăn lại bước chân của Tô Tái Tái. Thậm chí còn tách ra bao vây xung quanh, ngăn lại đường lui của cô.
“Cô tới chỗ này để làm gì?” Sau khi bao vây xung quanh xong, tên lưu manh trước đó đã nói chuyện với Tô Tái Tái mới lần nữa mở miệng.
“À, tôi tới tìm Tiền Nguyên Nguyên.” Tô Tái Tái trả lời một cách lễ phép. Dừng một chút liền lấy ra một phong thư đã nhăn nhúm, cầm ở trên tay sau đó giơ lên nói tiếp “Chú của anh ta nhờ tôi giao cho anh ta một phong thư, nhân tiện còn có một chuyện cần làm.”
Tìm anh Tiền?
Sau khi đám lưu manh thấy Tô Tái Tái có thể nói chính xác tên của anh Tiền, lúc này mới không còn cảnh giác như trước đó.
Bởi vì ông chủ của chỗ này họ Tào, người ngoài cũng không biết đến anh Tiền, chỉ cho rằng anh ta tổ chức đánh quyền ở chỗ này.