"Không có gì ạ, chỉ là con không hay đến đây nên không rõ cách mở của ổ khóa này." Tô Tái Tái vừa nói vừa mở cửa ra, cùng đỡ bà nội Bạch với luật sư Lôi đi qua cửa.
"Thì ra là như thế." Bà nội Bạch cười, vừa bước qua ngưỡng cửa vừa bảo: "Do con không đến đây nhiều, sau này đến thường xuyên hơn thì sẽ quen thôi."
Tô Tái Tái gật đầu, nở nụ cười.
Nhưng luật sư Lôi sau khi dìu bà nội Bạch vào lại quay đầu nhìn thoáng qua ổ khóa bằng đồng của cửa lớn với vẻ nghi ngờ.
Đó không phải là ổ khóa cửa thông thường sao?
Không rõ cách mở?
Luật sư Lôi nén sự nghi ngờ của mình vào trong lòng, sau khi đóng cánh cửa lớn lại mới đi vào trong cùng với hai người.
Trên đường đi, Tô Tái Tái vừa tươi cười đáp lời trò chuyện với bà nội Bạch, vừa nhếch mắt lên quan sát xung quanh.
Một lúc sau, cô cụp mắt lại, xác nhận suy nghĩ trong lòng.
… thật sự đã có người lẻn vào đây.
Hơn nữa, còn không phải là kẻ trộm cắp thông thường.
Tô Tái Tái nghĩ vậy, liếc về phía hướng nhà thủy tạ, chỗ rìa hành lang vẫn còn sót lại một ít âm khí màu đen vẫn chưa kịp tan biến hết.
... Rõ là động thổ trên đầu Thái Tuế, chỗ nào cũng dám đột nhập vào.
Tô Tái Tái thôi không nhìn nữa, vẻ mặt thản nhiên suy nghĩ.
Một bên khác, Đồng Nhược Thiến sau khi quay về ký túc xá, nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Bạch Ngữ Dung, kể lại chuyện cô ta đã nhìn thấy bà nội Bạch ở trước cổng trường mình cho Bạch Ngữ Dung nghe.
"Tớ biết rồi." Bạch Ngữ Dung nhẹ giọng thì thầm, lại nói tiếp với Đồng Nhược Thiến ở đầu dây bên kia: "Cảm ơn cậu nhé, Đồng Đồng."
[Không có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà Ngữ Dung.]
Giọng điệu của Đồng Nhược Thiến ở phía bên kia như cười tủm tỉm, cô ta ngừng một chút rồi lại thử hỏi thăm dò: [Đúng rồi... Ngữ Dung à, tớ nghe nói cậu có thể luyện ra một loại thuốc có thể chăm sóc nhan sắc, làm đẹp?
Không biết... Nếu lần sau khi nào cậu có, tớ có thể được ưu tiên để mua trước một chút có được hay không?]
Bạch Ngữ Dung nghe thế cười nói: “Như cậu đã nói, chúng ta là bạn bè mà, sao tớ có thể lấy tiền của cậu được chứ?”
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Như vầy đi, ở chỗ tớ vẫn còn năm viên, đợi lát nữa mời cậu đi ăn cơm rồi sẵn đưa cho cậu luôn nhé.”
Đồng Nhược Thiến vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn Bạch Ngữ Dung.
Tiếp tục nói với cô ta thêm vài câu thì nhận thấy cô ta có hơi lơ đãng, thế là Đồng Nhược Thiến nhanh trí nói lời tạm biệt, hẹn cô ta lát nữa gặp, sau đó cúp máy.
Bạch Ngữ Dung cầm điện thoại do dự vài giây, lại bấm số gọi đi.
Một lúc sau, đầu bên kia của điện thoại đã có người bắt máy, Hứa Tần Nhã vô cùng vui vẻ nói: [Alo, Ngữ Dung!]
“Mẹ.” Bạch Ngữ Dung lên tiếng chào bà ta xong thì hỏi: “Mẹ có biết bà nội đi đâu không ạ?”
Cô ta vừa dứt lời, giọng điệu của Hứa Tần Nhã đã không còn vui vẻ như khi nãy nữa: [Làm sao mà mẹ biết được bà ta đi đâu chứ, chắc là không muốn nhìn thấy mặt của mẹ con mình nên về căn biệt thự ở dưới quê sống một thời gian rồi cũng nên.]
Nói đến đây, Hứa Tần Nhã dừng vài giây, rồi lại đổi thành giọng điệu vui vẻ nói: [ y da, đừng nói đến bà ta nữa, Ngữ Dung à, mẹ đã uống viên thuốc mà con đưa rồi, đúng là làn da đã đẹp hơn rất nhiều đó nha! Các chị em liên tục hỏi mẹ dạo gần đây đã thoa đồ tốt gì nữa đấy.]
Hứa Tần Nhã vô cùng đắc ý che miệng cười, dừng một chút tiếp đó nói: [Ngữ Dung nè, con nói xem nếu con đã có tài năng ở mảng này, thế tại sao chúng ta không mở một cửa hàng nhỉ? Chắc chắn sẽ mua may bán đắt cho mà xem.]
“Mẹ à.” Thấy Hứa Tần Nhã càng nghĩ càng xa, Bạch Ngữ Dung đành phải lên tiếng ngắt lời bà ta rồi lại nói: “Bà nội đã đến thủ đô rồi, vả lại bà ấy tới là để gặp Tô Tái Tái đấy.”
Dừng một chút, Bạch Ngữ Dung híp mắt lại, ánh mắt tràn đầy hung ác, cất lời: “Hơn nữa, con nghe nói... bà ấy đến là để chuyển nhượng tám chục phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Bạch cho Tô Tái Tái đó ạ.”
[Cái gì?!]
Tiếng hét chói tai của Hứa Tần Nhã từ đầu dây bên kia truyền đến.
Bạch Ngữ Dung nhanh chóng để điện thoại ra xa một chút, đợi khi Hứa Tần Nhã đã bình tĩnh lại phần nào thì cô ta mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà ta nghe.