Ngay cả luật sư Lôi cũng lộ vẻ tán thưởng.
Đối mặt với một khối tài sản khổng lồ như thế, không phải ai cũng có thể làm được như Tô Tái Tái.
“Được.” Bà nội Bạch liên tục gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng: “Tái Tái, bà nội rất vui.”
“Thật không ạ? Vậy thì…” Tô Tái Tái bày ra dáng vẻ “Tuy rằng có hơi ngượng miệng nhưng mà cháu vẫn phải lấy hết can đảm để nói ra”: “Chi bằng tháng này bà cho cháu nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút nhé? Xem như là khen thưởng cháu.”
Bà nội Bạch và luật sư Lôi đều đờ người ra trong giây lát, đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt bật cười thành tiếng.
Dừng một lát, bà nội Bạch mới gật đầu cười : “Được rồi, tháng này bà chắc chắn sẽ cho cháu nhiều tiền tiêu vặt hơn.”
Tô Tái Tái mỉm cười, khẽ đảo mắt nhìn thoáng qua phòng sách một cái.
——Nơi đó có nhiều khí đen tích tụ nhất, xem ra là… nhắm vào đồ vật mà ông hai Bạch để lại trước khi chết?
Nhưng… sao người đó lại biết vị trí bí mật mà ông ta cất giữ chứ?
Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi rồi tạm gác chuyện này lại, dự định lát nữa dán thêm hai lá bùa trắng vào chỗ đó.
Lần này là do cô sơ suất nên mới có người lẻn vào được, nếu sau này lại có người tùy ý vào nữa.
Cô dám bảo đảm những người này có đi không có về!
Chỉ là trước mắt… còn có một việc cần phải làm ngay.
Tô Tái Tái ngẫm nghĩ vài giây, lại nhìn về phía bé mèo trắng.
Lúc này bé mèo trắng đang ngồi xổm trên hành lang, cố ý rũ chiếc đuôi của mình xuống chạm vào mặt nước.
Chờ khi có một con cá lặng lẽ nổi lên mặt nước há miệng định đớp, bé mèo trắng lập tức vươn móng vuốt ra vớt cá lên trên hành lang và cắn chết.
Lặp đi lặp lại như vậy vài lần, ở xung quanh nó đã có vài con cá chết rồi.
Bà nội Bạch nói chuyện với luật sư Lôi xong, quay đầu lại, nương theo tầm mắt của Tô Tái Tái thì nhìn thấy cảnh bé mèo trắng đang nghịch ngợm.
Bà ấy thốt lên “Ôi trời” một tiếng, sau đó vội vàng đứng dậy đi đến chỗ nó.
Vừa đi vừa nói: “Meo Meo à, con đang làm gì đấy. Con bắt mấy con cá này lên rồi lại không ăn, như vậy lãng phí lắm đó.”
Tô Tái Tái và luật sư Lôi cũng đi theo sau bà ấy ra cửa, Tô Tái Tái nghe xong cười nói: “Không sao đâu ạ, đợi chút nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, cháu sẽ mang theo mấy con cá này, nhờ chủ quán chế biến thành mấy miếng cá khô, như vậy thì không lãng phí nữa rồi.”
…?!
Bé mèo trắng cử động hai tai, giống như hiểu được lời của Tô Tái Tái, nó há miệng ra, con cá còn đang giãy giụa trong miệng theo đó rơi xuống đất, vùng vẫy vài cái rồi lại nhảy vào trong hồ.
Chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
… Con cá này khó ăn như vậy, nó không thèm đâu.
Bé mèo trắng ngoắc tai, ngoái đầu nhìn bà nội Bạch, yêu kiều “meo” một tiếng, hệt như đang làm nũng rằng: “Bà ơi, bà xem Tái Tái bắt con ăn cái gì kìa, khó nuốt lắm luôn.”
Bà nội Bạch vừa vuốt ve đầu bé mèo, vừa mắng yêu: “Ai bảo con nghịch ngợm, cắn chết nhiều cá tới vậy chứ? Đống này sẽ là đồ ăn vặt của con trong mấy ngày tới đấy.”
Đâu phải là nó không thích cá khô nhỏ, nhưng cá trong hồ này…
Bé mèo trắng cụp hai tai xuống, quyết định chuyển đối tượng làm nũng, sau đó trợn đôi mắt lóng lánh, uất ức nhìn Tô Tái Tái.
… Chị hiểu em mà, phải không?
Tô Tái Tái cười mỉm, không đáp lại.
Lúc này, luật sư Lôi đứng cạnh góc cua trên hành lang tò mò ghé người ngó xuống hồ, nhưng dù đã quan sát rất kỹ vẫn không thấy con cá vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đâu ngoại trừ mặt hồ phẳng lặng không có lấy một gợn sóng.
Ngoài ra còn có hình ảnh phản chiếu gương mặt ngạc nhiên của bản thân trên mặt nước.
“Hồ này cũng sâu lắm đúng không?” Sau một thoáng sững sờ, luật sư Lôi lui về sau, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái và bà nội Bạch, cười hỏi.
Lúc này, trái tim ông ấy nảy lên thình thịch, nghĩ thầm sao màu nước của hồ trông đậm thế nhỉ?
Hệt như vừa đổ nguyên xô mực xuống vậy.
“Chắc thế…?” Bà nội Bạch thả bé mèo trắng xuống đất, sau đó đi đến khúc cua, hơi nghiêng người nhìn xuống mặt hồ.
Khi thấy đúng là hồ nước có vẻ sậm màu hơn bình thường, bà ấy khó hiểu bảo: “Trước kia chú hai từng dặn đừng đá động gì đến cái hồ này, thế nên trong đợt sửa nhà lần trước, tôi cũng đã dặn thợ đừng đụng gì đến nó.”