Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 420

Unknown Chương 420

Thứ đó càng tới gần thì càng hiện rõ dáng vẻ của một người phụ nữ với nửa gương mặt xinh đẹp như hoa, mái tóc đen nhánh uốn lượn tựa rong biển, có điều nửa mặt còn lại chỉ còn mỗi xương, một phần xương trán bị lộ ra ngoài, bên trên còn dính mấy sợi tóc mỏng manh.

Cô ta hơi trồi lên khỏi mặt nước, mi mắt chớp nhẹ, toát lên vẻ mị hoặc khôn lường.

Sau đó, cô ta lại lặn xuống, tựa đóa phù dung sớm nở tối tàn, ở phần cuối xương sống, tức xương cùng - cụt của cô ta kéo dài, tạo thành một cái đuôi, mềm dẻo uốn lượn vài lần trên mặt hồ rồi tức khắc biến mất.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ đám cá chết với cái miệng há lớn, cặp mắt lồi hẳn ra đang bị chóp đuôi sắc nhọn của cô ta đâm xuyên.

***

Bên phía đại học Đế Đô.

Đồng Nhược Thiến diện chiếc đầm mình mới mua, sau đó trang điểm thật xinh đẹp, rồi đứng trước gương ngó tới ngó lui, tự ngắm nhìn bản thân.

Đúng lúc này, bạn cùng phòng ký túc xá của cô ta trở về.

Sau khi mở cửa, vừa thấy Đồng Nhược Thiến đứng trong phòng, cô bạn thoáng sững sờ, ngay lúc đang bối rối không biết nên mở miệng chào hỏi thế nào thì cô ta đã xoay người lại, nhìn thẳng vào mình.

Đôi mắt của cô ta hờ hững liếc Viên Tuế một cái, lại nhanh chóng dời đi, quay trở về tấm gương, tiếp tục ngắm nghĩa bản thân, thái độ khinh bỉ ra mặt.

“Ồ, nay đi làm về sớm quá ha?” Đồng Nhược Thiến vừa ngắm nhìn bản thân trong gương, vừa dùng ngón út quẹt đi chút son lem ở khóe môi, thuận miệng hỏi thăm.

“... Ừm.” Viên Tuế im lặng vài giây rồi mới cất tiếng trả lời.

Thoạt nhìn sắc mặt cô ấy trông khá nhợt nhạt, tay luôn đè chặt bụng, định đi lấy bình nước nóng của mình.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở nắp thì đã nghe thấy giọng nói hờ hững của người kia, thậm chí cô ta còn chẳng thèm quay đầu lại: “Đúng rồi, nãy tôi khát nên có dùng tạm nước nóng trong bình của cô.”

Viên Tuế sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Đồng Nhược Thiến.

Bấy giờ, Đồng Nhược Thiến đã soi gương xong xuôi, đeo ba lô của mình lên, chuẩn bị ra cửa.

Lúc xoay người lại, thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm thì cau mày, bĩu môi dè bỉu: “Chẳng phải chỉ là mượn tạm chút nước của cô thôi hả? Có cần nhìn tôi như vậy không?”

Dứt lời, cô ta mở ví, rút ra vài tờ tiền, lúc đi ngang qua người Viên Tuế thì dúi thẳng vào tay cô ấy.

“Tách!” tiếng khóa ví vang lên, bấy giờ cô ta mới chịu ngước mắt nhìn Viên Tuế, thái độ như đang ban ân, còn kiêu căng mở miệng: “Sao, đủ đền tiền nước nguyên một học kỳ rồi nhỉ? Cô tự đi lấy một bình khác đi.”

Nói xong, cô ta không quên hừ nhẹ một tiếng, hất tóc xoay người, mở cửa bước ra khỏi ký túc xa.

Viên Tuế nghiêng mặt đi, nhưng vẫn không né được tóc của Đồng Nhược Thiến, chẳng những bị nó quất lên mặt mà còn bị quất cả vào mắt, khiến cô ấy vô thức nhắm mắt lại.

Vài phút sau, khi cảm giác khó chịu trong mắt giảm bớt, cô ấy mới từ từ mở mắt ra.

Viên Tuế vốn định uống một ly nước cho ấm bụng, nhưng giờ nước nóng trong bình đã bị Đồng Nhược Thiến dùng hết, cô ấy cũng chẳng còn sức mà lết xuống lầu, cuối cùng chỉ đành ôm chặt bụng, mặc nguyên áo khoác nằm xuống giường, nghiêng người cuộn tròn, ép bản thân tiến vào giấc ngủ.

Cô ấy hy vọng có thể dùng cách này để quên đi cơn đau.

Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ là chỉ trong chớp mắt, cũng có thể đã tận mấy tiếng.

Trong cơn mơ màng, Viên Tuế cảm nhận được cơ thể ngày càng lạnh, bèn mò mẫm kéo chăn bọc kín từ đầu tới chân, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Chẳng hiểu là đang mơ hay đã xảy ra chuyện gì, Viên Tuế chỉ biết rõ ràng bản thân đang say giấc, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.

Cảm giác này thật quá kỳ diệu, kỳ diệu đến độ Viên Tuế không tài nào diễn tả được.

Dù nhắm mắt nằm yên trên giường, cô ấy vẫn có thể “nhìn thấy” một đoàn sương mù chầm chậm bay vào từ ô cửa sổ.

Nó trôi nổi ngang với giường, khẽ khàng lượn lờ qua lại.

Rõ ràng đoàn sương này mang tới cảm giác lạnh lẽo, nhưng kèm theo đó lại là hương thơm không tài nào diễn tả thành lời.

Viên Tuế quấn chặt mình vào chăn hơn, khoảnh khắc hoàn toàn chìm sâu vào giấc mộng, bên tai cô ấy như văng vẳng tiếng mèo kêu.

Sau khi Đồng Nhược Thiến đóng cửa lại thì xoay người, vừa đi về phía thang máy vừa liếc mắt, bĩu môi lẩm bẩm: “Đồ nhà quê.”


Bình Luận (0)
Comment