Cuối cùng, khi Đồng Nhược Thiến không thể dằn nổi nỗi sợ trong lòng, há miệng muốn hét một tiếng, thì lại phát hiện bản thân chỉ thốt ra được đúng một âm “A!”.
Dòng máu đỏ rực cũng theo đó mà tuôn trào, cuốn lấy đầu lưỡi bị cô ta cắn rớt, trôi ra khỏi miệng, rơi xuống đất.
Có lẽ do bị mùi máu tươi kích thích, hoặc vì trọng tâm của bức tường không quá vững, tóm lại là trong lúc Đồng Nhược Thiến trợn trừng mắt, lắc nhẹ đầu tỏ ý không dám tin thì bức tường bám đầy giòi kia nghiêng dần, cuối cùng đổ thẳng xuống người cô ta.
Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bị vô số con giòi che phủ hoàn toàn.
Lúc này, Đồng Nhược Thiến bất ngờ giơ tay lên trời, nhưng bàn tay đã bị đám giòi bu kín, không còn chút kẽ hở nào.
Chúng ra sức chui vào trong da thịt của cô ta, bằng chứng là nửa phần thân còn ở bên ngoài đang điên cuồng ngọ nguậy.
Chờ tới khi cô ta vùng vẫy thoát khỏi được biển giỏi, chạy về phía ký túc xá thì gương mặt mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị gặm sạch hơn phân nửa, một bên nhãn cầu rớt ra khỏi hốc mắt, khẽ đong đưa theo từng cử động của cô ta.
“Viên…!” Đồng Nhược Thiến muốn gọi Viên Tuế, nhưng khoang miệng đã sớm bị lấp đầy, thậm chí lúc này giòi bọ đã chui xuống tới cổ họng, gặm hư cả dây thanh quản.
Cổ họng Đồng Nhược Thiến thủng một lỗ lớn, thế nên dù rất muốn nói chuyện thành tiếng, nhưng cuối cùng lại chỉ phát ra được tiếng thổi “Ha!” “Ha!”.
Máu thịt xen lẫn giòi bọ liên tục rơi lộp bộp xuống đất, cứ đi được một bước là cơ thể như tan ra một phần.
Chờ tới khi cô ta lết về được ký túc xá, đứng ngay trước cửa phòng, lại không tài nào vặn nổi tay nắm cửa.
Vì lúc này, da dẻ trên người Đồng Nhược Thiến đã rơi rụng hết phân nửa, để lộ lớp thịt bên dưới, chân phải cũng bị giòi bọ gặm thủng, cuối cùng rớt lại giữa đường.
Dù vậy, cô ta vẫn cố chấp gõ từng cái một lên cửa, đồng thời há lớn miệng như muốn gọi Viên Tuế ra mở cửa cho mình.
Cô ta không vào được, cô ta bị nhốt ở ngoài rồi!
Viên Tuế! Cô làm ơn mở cửa ra đi mà! Cầu xin cô đấy, mau mở cửa đi! Trước kia là do tôi không đúng, không nên cố ý khóa cửa không cho cô vào, cầu xin cô… tôi xin cô đó, cho tôi vào đi…
“Meo meo ~”
Tiếng mèo kêu ngân vang đã thu hút Đồng Nhược Thiến, cô ta chầm chậm nghiêng đầu, hướng con mắt vẫn còn nhìn được về phía phát ra âm thanh.
Lúc nhìn thấy có một con mèo con đang nghiêng ngả, lảo đảo chạy về phía mình, con mắt cô ta tức khắc trợn trừng, như sắp lòi cả ra ngoài.
Con mèo kia... Là con mèo đầu tiên mà cô ta tự tay giết chết!
Sao có thể… sao có thể được?
Tại sao mày lại ở đây?!
Đồng Nhược Thiến ra sức gõ cửa.
Viên Tuế… Viên Tuế! Mau mở cửa ra đi mà Viên Tuế!
Nhưng mèo con mới chạy ra xa được có vài bước đã ngồi xuống ngay, sau đó giơ chân gãi tai, trông dễ thương, ngây thơ vô đối.
Đáng yêu vô cùng.
Nhưng với Đồng Nhược Thiến mà nói, dáng vẻ đáng yêu đó lại là nguồn cơn nhấn chìm cô ta trong nỗi sợ.
Khí lạnh thấu xương như muốn nhấn chìm cô ta, không cho cô ta bất cứ cơ hội nào để thở.
Đương lúc Đồng Nhược Thiến sợ hãi tột độ, con mèo trắng mới gặp hôm nay chợt nhấc chân, uyển chuyển tiến lại gần, rồi ngồi xuống bên cạnh bé mèo con, sau đó giương mắt nhìn Đồng Nhược Thiến, hệt như đang thưởng thức dáng vẻ này của cô ta.
Một lúc sau, bé mèo trắng hé miệng cười, hỏi: “Thấy sao? Được tự cảm nhận thử một lần có phải thú vị lắm không?”
Giọng… giọng nói này…
Tô Tái Tái?!
Bấy giờ, cả cơ thể Đồng Nhược Thiến đã bị giòi gặm rỗng, lưng tựa vào cửa dần dần trượt xuống, đầu cũng ngả xuống vai, chỉ còn chút da nối liền với cổ.
Cô… cô ta sai thật rồi, cô ta biết lỗi rồi mà!
Xin cô đó… Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi…
Đồng Nhược Thiến không kiềm được mà ngoẹo đầu sang bên, trợn mắt nhìn bé mèo trắng.
“Cơ hội?” Bé mèo trắng giơ chân lên vuốt mặt, rồi nói: “Lúc cô làm ra những chuyện đó cũng có thèm cho chúng dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi nào đâu.”
“Chẳng lẽ cô không thấy lạ chút nào hết sao?” Bé mèo trắng hạ chi trước xuống, nhìn chằm chằm Đồng Nhược Thiến: “Vì con quỷ nhỏ của cô có thèm ra cứu cô đâu.”
Đồng Nhược Thiến sửng sốt, lúc này mới nhớ tới con quỷ nhỏ bị mình nhốt trong chuông Tam Thanh.