Một đồng đội nữ đứng ở một bên chợt “ủa” một tiếng, khi thấy hai người kia quay đầu lại nhìn về phía mình, cô ấy chỉ vào bên dưới đoạn video giám sát rồi nói: “Đội phó, mọi người nhìn nè, có phải hình ảnh từ chỗ này… hẹp hơn so với ban đầu một chút không?”
A Lai nghe xong lập tức tua ngược lại xem, phát hiện đúng là có hẹp hơn một ít thật. Anh ấy dùng tay ước lượng thử, đoán chừng là hẹp hơn tầm... một centimet?
Nhưng vì sao màn ảnh quay được lại hẹp hơn cơ chứ?
Trong lúc A Lai nghĩ nát óc cũng không ra, Ngô Hạo đã đi đến toilet, anh ấy quay người lại gọi thử: “Bé con ơi?”
Đứa bé quỷ nghe gọi thì chậm rãi xuất hiện, nó bĩu môi đứng ở trước mặt Ngô Hạo, chống nạnh tức giận nói: [Sao lại là WC nữa vậy!]
Nó ghét WC nhất!
Lại còn là WC nam nữa mới đau chứ!
“Xin lỗi xin lỗi, không có lần sau đâu.” Ngô Hạo vội vàng xin lỗi: “Chờ xong chuyện này anh mời em uống Cocacola nha.”
[Hai chai mới được!] Đứa bé quỷ giơ hai ngón tay lên.
“Rồi rồi, hai chai thì hai chai.” Ngô Hạo rất dễ nói chuyện, anh ấy ngồi xổm xuống, cố gắng khiến tầm mắt của bản thân song song với đứa bé quỷ: “Nguyên do của vụ án lần này là báo thù đúng không?”
Đứa bé quỷ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bĩu môi nói: [Cô ta chết vậy là đáng đời, bên người cô ta có nhiều bé mèo lắm!]
Đứa bé quỷ giang hai tay vẽ thành một vòng tròn lớn để miêu tả số lượng đám mèo mà mình nhìn thấy.
Quả nhiên là thế.
Ngô Hạo đột nhiên nghĩ tới chuyện lần trước ở thành phố C, nếu cần phải nói rõ sự khác biệt giữa hai lần thì đại khái là hiện trường vụ án lần trước khá máu me còn lần này thì tương đối bình thường mà thôi.
Nhớ đến những hình ảnh đẫm máu lần trước, Ngô Hạo không khỏi thở phào một hơi, anh ấy lầm bầm lầu bầu, như thể đang nói cho đứa bé quỷ nghe: “Cũng may là lần này không máu me be bét như lần trước.”
[Hả?]
Đứa bé quỷ nghe xong thì nhìn Ngô Hạo bằng ánh mắt kinh ngạc, nó ngây thơ hỏi lại: [Linh hồn của cô ta đã bị xé nát thành từng mảnh đó, như thế mà còn chưa tính là máu me à?]
Ngô Hạo ngẩn ngơ: "... Cái gì?"
“À” Đứa bé quỷ giật mình, sau khi gật đầu thì nó lại nhìn anh ấy một cách đầy thông cảm và ước ao nói: “Em quên mất là chẳng dễ dàng gì để các anh nhìn thấy mà.”
"... Em nói như thế lại khiến anh tò mò rồi đó." Ngô Hạo nói nhưng trên mặt anh ấy lại chẳng có tí cảm xúc nào.
Em, cái đứa trẻ chết dầm này có phải cố ý hay không?
“Chà…” Đứa bé quỷ gật gù đắc ý như một ông cụ non: “Dù sao thì hai ngày nữa cũng chẳng còn gì đâu, nhưng mà... Lát nữa các anh ra ngoài tốt nhất đừng mở mắt Âm Dương nhé?”
Đứa bé quỷ ngừng lại một chút vì rùng mình: “Đến em còn có chút sợ hãi đấy.”
"..." Quả nhiên nhóc con chết tiệt này cố ý.
Ngô Hạo không muốn nói chuyện thêm nữa.
Đợi đến khi Ngô Hạo lại quay về phòng quan sát lần nữa, A Lai lập tức nhìn về phía anh ấy báo cáo: "Đội trưởng, vừa rồi Tiểu Hoa mới phát hiện vấn đề trên camera giám sát! Anh xem một chút..."
Anh ấy chưa dứt lời thì đã thấy Ngô Hạo lắc đầu: "Không cần xem nữa, hãy kết án đây chỉ là tai nạn mà thôi." Rồi anh ấy khẽ ngừng lại, nhìn về phía đội viên khác bảo: "Thông báo cho đội bình thường đến để xử lý."
Lời nói này khiến đám người A Lai không hiểu được hỏi lại: "Đội trưởng?"
Ngô Hạo lắc đầu, chậm chạp một lát rồi mới hất cằm về phía camera giám sát giải thích: "Là do nghiệp chướng của cô gái kia, bây giờ bị trả nghiệp thôi."
Thì ra…
Mọi người giật mình.
Một đội viên nhát gan ở một bên vỗ ngực một cái, dù trong lòng còn sợ hãi vẫn nở nụ cười: "Cũng may khá ổn, cảnh tượng lần này không có chút máu me nào."
Đoán chừng là không đủ năng lực nhỉ?
Lúc anh ta đang nói cũng không để ý đến cái liếc mắt đầy thâm ý của Ngô Hạo.
Nhưng Ngô Hạo cũng nhanh chóng cụp mắt lại, nhìn về phía mọi người rồi vỗ tay: "Giải tán đội thôi."
"Rõ!"
Một đoàn người đi ra phòng quan sát, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu.
Khi đang di chuyển xuống dưới, lúc sắp tới tầng của Đồng Nhược Thiến, Ngô Hạo vốn dĩ đang nhắm mắt dựa trên vách thang máy dưỡng thần thì lại đột nhiên mở mắt ấn số tầng đã xảy ra vụ tai nạn kia.
Trong sự khó hiểu của đồng đội, cửa thang máy từ từ mở ra.