“Hả? A!” Miêu Đại Yên sượng trân cả nửa ngày cuối cùng hoàn hồn, giả vờ ho khan hai tiếng rồi nhanh chóng tiến lại gần: “Tiểu Tái, ảnh hậu Trác, hai người có sao không?”
Nhưng chú ấy vừa lọt vào khung hình một cái đã bị nhấn chìm trong vô số bình luận phỉ nhổ.
[Ha ha ha, Cụ à Cụ tránh ra giùm với!]
[Không hiểu sao mà tui có cảm giác Cụ lúc này… cực kỳ chói lòa luôn.]
[Bóng đèn à, Cụ đang làm gì vậy?! May về lại vị trí ban đầu của Cụ, chuyên tâm chiếu sáng cho họ đi!]
Đương nhiên đó chỉ là những lời bông đùa, thế nên sau một tràng cười sảng khoái, mọi người cũng dần quẳng nó ra sau đầu, không ai bám riết không buông đề tài này nữa.
Nhưng cũng nhờ có đoạn nhạc đệm này mà nỗi sợ của cư dân mạng đã bớt đi nhiều.
Trác Mai mỉm cười, nói với hai người: “Không sao.” Sau khi cảm ơn Tô Tái Tái, chị ấy nhìn xuống dưới chân: “Bất cẩn vấp phải thứ gì đó thôi.”
“Cái gì vậy?” Miêu Đại Yên vừa hỏi, vừa định lấy đèn pin ra soi thử.
Nào ngờ Tô Tái Tái đã đi trước một bước, cô xoay người, chuẩn xác nhặt thứ đó lên, sau đó giơ ra cho hai người còn lại xem: “Là một thanh sắt ư?”
Đương lúc ba người trầm ngâm phân tích, trên màn hình lại có một một rừng [?] lướt qua.
[Không đúng, với tầm nhìn mờ ảo này… hẳn chị Tái Tái không nhìn thấy gì mới phải chứ? Nhưng vậy thì sao cô ấy có thể nhặt thứ đó lên một cách chính xác như thế được?]
[Ừm… Chắc là dựa vào âm thanh để đoán vị trí chăng?] Có người nửa đùa nửa thật nói.
Nhưng vừa nói xong, tới cả người đó cũng thoáng sững sờ, bởi vì càng nghĩ càng thấy… rất có lý, không có gì để bắt bẻ cả.
“Nguy hiểm quá đi mất, không có Tiểu Tái thì chị ngã đập đầu rồi.” Trác Mai cau mày, thoáng liếc mắt về phía đống xe hư, run rẩy bảo: “Nhưng… nơi đó…”
Chị ấy còn chưa nói hết câu, Miêu Đại Yên đã xung phong nhận lấy trọng trách: “Để tôi đi xem thử cho.”
Trác Mai gật đầu, thận trọng dặn dò Miêu Đại Yên một câu “Cẩn thận nhé”, rồi vội vàng nhích người lại gần Tô Tái Tái.
Không ngờ hành động này của chị ấy lại giống như chim nhỏ đang nép vào người, thoạt nhìn… có chút đáng yêu?
[A a a, ảnh hậu Trác dễ thương quá đi!]
[Ghen đấy, được chưa?]
[Đừng gào nữa, tập trung xem đi kìa!]
Thấy bình luận nhắc nhở, cư dân mạng lại im lặng, cùng Miêu Đại Yên đề cao cảnh giác, cẩn thận tiến lại gần đống xe hư.
Trong bãi đậu xe, ngoài tiếng vọng ra còn có cả tiếng gió thổi vi vu chẳng biết từ đâu tới, nghe mà rợn cả tóc gáy.
Rõ ràng xung quanh không có thứ gì để tựa vào, nhưng càng ở lâu, cảm giác sau lưng có gì đó là lạ lại càng rõ ràng.
Cảm giác như thể… có thứ gì chầm chậm tiếp cận, sau đó ghé sát vào gáy, thổi nhẹ một hơi, chỉ cần quay đầu lại… sẽ lập tức phát hiện bản thân đang “tiếp xúc gần” với một gương mặt trắng hếu.
May là tới tận khi Miêu Đại Yên đến gần chiếc xe hỏng thì vẫn chẳng có chuyện kỳ lạ gì xảy ra.
Bên ngoài chiếc xe phủ một lớp bụi cực dày, không tài nào nhìn rõ được bên trong.
Miêu Đại Yên giơ ống tay áo lên, cẩn thận lau đi lớp bụi trên cửa sổ bên cạnh ghế phó lại, rồi nín thở nhòm vào trong.
Lúc này, chú ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bắt gặp cảnh tượng bên trong có người thình lình quay đầu nhìn mình trừng trừng rồi, nhưng không ngờ lại phát hiện thứ ngồi bên trong chỉ là một con ma-nơ-canh.
“Phù…” Miêu Đại Yên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ngoái đầu về phía hai người Tô Tái Tái, nhẹ nhàng phất tay bảo: “Không sao hết, là ma-nơ-canh thôi.”
Trác Mai gật đầu, lại liếc nhìn con ma-nơ-canh lần nữa rồi nhanh chóng dời mắt: “Thế chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Đương lúc Miêu Đại Yên tính lên tiếng…
“Chờ một lát.” Tô Tái Tái chợt mở miệng, ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía cô.
Đầu tiên, cô quan sát ma-nơ-canh ở ghế phó lái một lượt, trầm tư vài giây rồi nói: “Tại sao… ghế phó lái thì có người ngồi.” Nói đoạn, cô dừng vài giây, dời mắt sang chỗ ghế lái trống không: “Còn chỗ vô-lăng thì chẳng có ai?”
Miêu Đại Yên như ngừng thở.
Tô Tái Tái nhìn chú ấy chằm chằm, bình tĩnh hỏi tiếp: “Tài xế đi đâu mất rồi?”
??!!
Một câu “Tài xế đâu?” của Tô Tái Tái không chỉ khiến da gà da vịt trên người Miêu Đại Yên nổi hết lên, mà tới đạo diễn và nhân viên ở trường quay cũng phải nuốt nước miệng hoảng hồn.