Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 466

Unknown Chương 466

[Mẹ ơi! Con muốn gả cho cô ấy!]

Cùng lúc đó, #muốn gả cho Tô Tái Tái!# đã được đưa lên hot search.

Lúc này, thời gian đếm ngược bước vào ba giây cuối cùng.

[3. ]

“Cụ mau mở cửa đi.” Tô Tái Tái ném chìa khóa cho Miêu Đại Yên.

“À ừ ừ!” Miêu Đại Yên định thần lại cầm chìa khóa định mở khóa, nhưng phát hiện xung quanh quá u tối, mình không thể nhắm đúng vào lỗ khóa nên chú ấy sốt ruột hét lên: “Đèn pin! Đèn pin!”

[2. ] Đám “thây ma” bắt đầu làm động tác chuẩn bị chạy.

“Ở đây, ở đây!” Trác Mai vội vàng lấy đèn pin của mình ra rồi chạy tới, bật đèn lên chiếu sáng cho Miêu Đại Yên.

[1.]

Cửa an toàn “lạch cạch” mở ra.

[0.]

Đám “thây ma” kêu gào đuổi theo đám người Tô Tái Tái, nhưng chúng đã bị nhốt ở đằng sau cửa an toàn một giây trước khi đuổi kịp, chúng chỉ có thể vừa đập mạnh vừa chuyên nghiệp phát ra “tiếng kêu gào” qua lớp kính của cửa an toàn.

Mấy người họ sống sót sau tai nạn, cơn sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhưng họ đã phấn khích đến không nhịn được cười.

Đặc biệt là Miêu Đại Yên, chú ấy thách thức vài câu “Chao ôi ~ không bắt được kìa ~” với đám diễn viên quần chúng qua cánh cửa.

Sau khi chọc đám diễn viên quần chúng giả làm “thây ma” không nhịn được phải bật cười thì chú ấy mới vội vàng cầm lấy hộp dụng cụ tiếp tế đặt sau cửa an toàn rồi bảo Tô Tái Tái và Trác Mai chạy mau.

Sau khi cả nhóm đi vào một văn phòng có dán nhãn “phòng trực” thì cuối cùng mọi người cũng có thể nghỉ xả hơi.

“Tôi mệt chết đi được.” Miêu Đại Yên đặt hộp dụng cụ lên bàn, nhờ Trác Mai mở nó ra: “Ảnh hậu Trác, cô đến đây xem bên trong có đồ tiếp tế gì.”

“Được thôi.” Trác Mai biết Miêu Đại Yên đang chuyển hướng ống kính sang mình, nên chị ấy đã nhận lòng tốt của chú ấy, đáp lời bước tới.

Mô hình nhóm giúp đỡ lẫn nhau này khiến người ta thấy thoải mái nhất.

Trong lúc Trác Mai mở hộp dụng cụ ra, Miêu Đại Yên quay đầu sang thì nhìn thấy Tô Tái Tái đã vén màn trắng ra, đi về phía giường bệnh.

“Tiểu Tái, cô đi lại đó làm gì vậy?” Chú ấy tò mò hỏi.

“À. Tôi giúp mọi người kiểm tra xem dưới gầm giường có ma không ấy mà.” Giọng nói của Tô Tái Tái vang lên từ sau tấm rèm, thành công khiến mọi người sợ hãi, ngay cả thợ quay phim và những người đang định theo cô vào trong cũng đột ngột cứng đờ ở chỗ đó.

Họ không biết nên vào hay là... cứ đứng yên tại chỗ nữa.

Vì câu nói của cô mà khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng lập tức liên tưởng tới A Quần - người chơi trò "lưng tựa lưng" với đứa bé quỷ trong đoạn trailer trước đó.

[Aaa! Lưng tựa lưng!]

[Chị Tái Tái, chị đúng là người xấu QAQ!]

May mà giây tiếp theo Tô Tái Tái ló đầu ra, cười hì hì với bọn họ: “Tôi kiểm tra rồi, không có gì hết trơn.”

Miêu Đại Yên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt kiểu "mệt mỏi đến mức không nói nên lời".

Chú ấy vẫy tay với cô rồi nhìn về phía Trác Mai: “Để cô ấy tiếp tục dẫn dắt cư dân mạng trải nghiệm trò chơi đi. Chúng ta xem thử…”

Vừa nói đến đây, bên ngoài chợt có ánh đèn pin rọi vào, Miêu Đại Yên và Trác Mai quay đầu lại nhìn thì thấy có một khuôn mặt đang áp vào tấm kính, khiến họ bỗng chốc giật nảy mình, tính hét lên “Tiểu Tái, mau chạy đi!” thì khuôn mặt to lớn ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên—

—“Cụ!”

Miêu Đại Yên thoáng sửng sốt, sau đó từ từ nhận ra là ai: “Khúc Nhiên?”

Khúc Nhiên vui mừng khôn xiết, đứng ngoài cửa gật đầu lia lịa.

Người thân ơi! Cuối cùng cũng gặp mặt rồi!

Đến khi Miêu Đại Yên mở cửa cho ba người Khúc Nhiên vào, họ đều vô cùng vui sướng.

Trong bầu không khí đáng sợ này, càng có nhiều bạn đồng hành thì sẽ càng cảm thấy yên tâm.

Thịnh Điền cũng mệt lả người, không còn vẻ gì là “nhân tài trong giới kinh doanh” như thường ngày. Anh ta đặt mông ngồi xuống ghế xong thì không muốn cử động nữa.

Tổ của bọn họ không hề may mắn như Miêu Đại Yên, họ bị một đàn thây ma dí chạy hơn mười lăm phút đồng hồ.

Hên là Khúc Nhiên may mắn, vô tình đụng trúng thứ gì đó, làm cho ánh sáng nhấp nháy từ màu đỏ chuyển sang màu xanh lá, thế mới khiến toàn bộ “thây ma” rút lui.

Nhưng bởi vì có Chung Tử Ngang nên lúc bỏ chạy đều do Thịnh Điền ôm cậu ấy.

“Hèn gì.” Miêu Đại Yên nhìn Thịnh Điền bằng ánh mắt thương hại, vỗ vào vai anh ta, nói: “Tôi lấy cho anh cốc nước nhé?”


Bình Luận (0)
Comment