“Đâu có chuyện gì đâu ạ.” Bạch Ngữ Dung thân thiết khoác lấy cánh tay của Bạch Văn Liên, tựa vào vai của ông ta rồi nói: “Ba, sao lần này ba cũng tới đây vậy?”
Dừng một chút, cô ta lại nhìn về phía sau lưng của hai người, vờ như tùy ý hỏi: “Phải rồi, bà nội đâu ạ? Bà nội không đi cùng với ba mẹ sao?”
Ánh mắt của Hứa Tần Nhã chợt lóe lên một cái, sau đó vươn tay xoa huyệt thái dương và nhanh chóng nhìn về phía Bạch Văn Liên, thấy ông ta không để ý đến mình, lúc này bà ta mới mỉm cười nói với Bạch Ngữ Dung: “Mấy ngày nay bà nội con bị cảm nên không tới đó mà.”
“Vả lại.” Bà ta dừng một chút, lại giả bộ hờn dỗi nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Lần này mẹ và ba con đến đây là có việc quan trọng phải làm.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía chồng mình: “Đúng không, Văn Liên?”
“Hả? Ờ, đúng vậy.” Bạch Văn Liên còn đang ngẩn người, bị Hứa Tần Nhã hỏi thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ vào tay mà Bạch Ngữ Dung đang khoác lấy cánh tay của mình, rút ra và nói: “Thật ra lần này ba mẹ đến đây chủ yếu là để bàn chuyện làm ăn.”
Sau một lúc, ông ta lại bổ sung: “Nếu có thể đàm phán ổn thoả vụ làm ăn lần này thì không bao lâu nữa kế hoạch mở công ty con ở thủ đô của tập đoàn nhà họ Bạch sẽ sớm thành hiện thực thôi.”
Hứa Tần Nhã nghe xong, không giấu được sự vui mừng trên mặt, bà ta và Bạch Văn Liên nhìn nhau cười.
“Thật sao?” Bạch Ngữ Dung vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dừng một lát, lại tò mò hỏi: “Ba ơi, là vụ làm ăn gì thế ạ?”
“Là vụ làm ăn với nhà họ Chung.” Bạch Văn Liên còn chưa kịp trả lời, Hứa Tần Nhã đã cười nói: “Ba con đã nỗ lực rất lâu mới có thể nhờ dòng thứ của tập đoàn nhà họ Chung giật dây, tranh giành được cơ hội gặp mặt và bàn bạc chuyện làm ăn với người nhà họ Chung vào ngày mốt đấy!”
“Ồ! Vậy thì quá tốt rồi.” Bạch Ngữ Dung cũng cực kỳ ngạc nhiên, dừng một chút rồi nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Chúc mừng ba nha.”
“Hầy, sự việc còn chưa đâu vào đâu cả, đừng vội chúc mừng sớm vậy.” Bạch Văn Liên cười ha hả, khiêm tốn trả lời, nhưng vẻ đắc ý trong mắt của ông ta đã nói lên tất cả.
Hứa Tần Nhã cũng ở một bên cười nở một nụ cười cực kỳ kiêu hãnh, sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, bà ta mở miệng bảo: “Ngữ Dung à, hay là đến lúc đó con đi cùng với ba mẹ nhé?
Văn Liên, chẳng phải Chung Trần Thuận nói cậu chủ nhỏ của nhà họ Chung rất khó ở sao? Từ nhỏ Ngữ Dung đã rất được lòng mọi người, biết đâu có thể giúp được gì thì sao.”
Bạch Văn Liên gật đầu đồng ý, nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Mẹ con nói đúng đó, Ngữ Dung, đến lúc đó con cũng đi cùng đi, hơn nữa...” Ông ta dừng vài giây rồi nói tiếp: “Con lại là học sinh của Huyền Học Viện, nói ra lại là một điểm cộng đấy.”
Nhà họ Chung chủ yếu là kinh doanh buôn bán, không hề có một “hạt giống tốt” nào đi theo con đường Huyền Học cả.
Nhưng bởi vì thân thiết với nhà họ Bách, vả lại còn có quan hệ họ hàng với nhà họ Trác, cho nên dù không nằm trong bốn gia tộc lớn, nhưng vẫn có thể hô mưa gọi gió ở thủ đô.
Đợi sau khi đã dần quen thân với nhà họ Chung thì sẽ được đối phương giới thiệu gặp mặt và làm quen với nhà họ Bách và Trác, như vậy thì càng tốt.
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cùng nghĩ đến điểm này, vì thế khi ông ta nhắc tới Huyền Học Viện, rồi nhìn về phía Hứa Tần Nhã, hai vợ chồng lập tức trao cho nhau một cái nhìn đầy thấu hiểu.
Mà nụ cười trên môi càng thể hiện sự đắc ý về con đường tương lai sáng lạng.
Bạch Ngữ Dung nghe Bạch Văn Liên nói thế, đang tính gật đầu đồng ý thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Giây tiếp theo, cô ta lập tức trở nên ủ rũ, hàng lông mi hơi cụp xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, gượng cười nhìn hai người họ, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Ba mẹ đừng nói như vậy mà, con... có lẽ bây giờ con... haiz. Chẳng những không thể giúp ba mẹ có thêm điểm cộng, mà còn khiến hai người bị trừ điểm nữa ạ.”
“Hay là…” Cô ta ngập ngừng: “Hay là con không nên đi thì hơn?”
“Ơ? Ngữ Dung, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hứa Tần Nhã nghe vậy lập tức cau mày, quan tâm nhìn Bạch Ngữ Dung, như chợt nghĩ đến điều gì, bà ta nhíu mày trầm giọng hỏi: “Có phải con Tô Tái Tái đã gây rắc rối ở Đại học Đế Đô, rồi làm ảnh hưởng đến con hay không?”