Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 487

Unknown Chương 487

Tô Tái Tái vừa dùng phần mềm giả giọng nói chuyện vừa nhìn về phía người giấy nhỏ, khi thấy nó khoanh tay trước ngực gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì cô mới mở miệng nói: [Nếu tôi ra tay kéo thì... Đại Nhị Hào, đội tuyển của cậu có thể lên tới cấp nào?]

Đại Khôn Hào: [Hả?!]

Khu bình luận: [Hả?!]

Phòng phát sóng trực tiếp im như thóc, phải qua vài giây thì AD mới run rẩy bật thốt lên một cách kích động: [Nếu… nếu thế thì ít nhất cũng lên được cấp C đấy!]

[Cấp C hả?] Tô Tái Tái nhìn về phía người giấy nhỏ, thấy nó giơ tay làm động tác “ok” thì cô mới nói tiếp: [Vậy tôi kéo mọi người lên thành đội tuyển cấp A luôn.]

Mọi người: (⊙o⊙)????!

[Khoan… khoan đã...] Sau một hồi im lặng, “Thần Hào” mới cười gượng hỏi: [Thần Giấy à, sao… sao cô lại muốn giúp bọn họ thế? Bọn họ là... đội tuyển của Đại Khôn Hào mà.]

Đó là đội tuyển đối đầu với chúng ta, là đội tuyển của Đại Khôn Hào đang đứng về phe của Tô Tái Tái đấy!

[Về chuyện này ấy hả...] “Bé Giấy” tắt phần mềm giả giọng đi, để lộ ra giọng nói thật của mình, tiếp theo màn hình phát sóng trực tiếp cũng thay đổi, từ màn hình nhỏ bên dưới góc phải chuyển thành màn hình lớn, sau đó một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh bẻ lại hướng quay của camera - thứ vốn đang chĩa thẳng lên trần nhà.

... Ủa khoan, sao giọng của Thần Giấy nghe quen dữ thần vậy?!

Không chỉ Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang cảm thấy như vậy mà các “fans của Tái Tái” trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy y như thế.

[...Từ từ đã bây ơi, giọng nói này?! Giọng nói này?!]

[Á đù... mọi người ơi, tui bắt đầu hưng phấn rồi đó.]

[Cảnh báo, tiếp theo sắp có tin sốt dẻo nha bà con!]

Camera được chỉnh lại góc quay, chờ bàn tay đó lùi lại, gương mặt của Tô Tái Tái lập tức xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

“Hiện giờ.” Tô Tái Tái cười nháy mắt với màn hình phát sóng trực tiếp: “Mọi người đã biết lý do rồi chứ?”

[Á á á tía má ơi!]

[Chị Tái Tái là… là Thần Giấy?!]

[Éc éc! Tui điên con mẹ nó rồi! Mẹ ơi con muốn gả cho chị ấy! Áu áu áu!]

“Cậu chủ nhỏ.” Tô Tái Tái tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn màn hình đã bị lấp kín bởi các bình luận nổi: “Bây giờ cậu đã biết vì sao mình cần viết bản kiểm điểm dài một ngàn chữ rồi đúng không?”

[Tôi… tôi biết rồi thưa Giấy... Không đúng, tôi biết rồi thưa chị Tái Tái!] Chung Tử Ngang kích động quá trời quá đất: [Chút nữa tôi viết ngay, viết xong tôi là đăng lên Weibo liền!]

“Ừ, thế mới ngoan chứ.” Tô Tái Tái cười.

[Cô ơi...] Giọng của Đại Khôn Hào vô cùng u oán: [Lần trước cô gạt em...]

Cậu ta dừng một chút, giọng nói càng sầu thảm hơn: [Lại còn giả làm gà mờ không biết chơi game nữa chứ...]

Vừa nghe Đại Khôn Hào nói như thế, cư dân mạng lập tức nhớ tới lần trước khi cậu ta mời Tô Tái Tái đi tham gia phát sóng trực tiếp, lúc đó Tô Tái Tái nói bản thân không biết chơi game, Đại Khôn Hào còn hùng hồn tỏ vẻ “em có thể kéo cô”.

Kết quả thì sao?

Thì ra khi ấy “bà trùm” chỉ đang giả khờ thôi ư?!

“Ừ, cậu cứ yên tâm, dù tôi có chê tất cả mọi người là cùi bắp thì tôi cũng không bao giờ chê cậu đâu.” Tô Tái Tái dùng một tay chống cằm, trả lại hoàn chỉnh câu nói mà Đại Khôn Hào đã từng nói với mình lúc sắp bắt đầu trò chơi khi trước.

Đại Khôn Hào: ???

Trong tiếng “ha ha ha” càng lúc càng lớn của cư dân mạng, Đại Khôn Hào lại càng thêm oán hờn.

[Bé Giấy Tái Tái phát sóng trực tiếp biểu diễn cho mọi người thấy cái gì gọi là “phương pháp thù dai chính xác nhất”.]

[Thù dai gì đâu, Bé Giấy Tái Tái của chúng ta chỉ tới đây để lan tỏa một ít năng lượng tích cực thôi mà!]

[Tôi lại cảm thấy thế giới bất công nữa rồi! Thì ra đã mang danh “trùm” là sẽ am hiểu mọi thứ như vậy hả?!]

Trong lúc khu bình luận đang ồn ào náo nhiệt, đám người “Thần Hào” cũng chột dạ chuẩn bị sủi thì Tô Tái Tái lại bất ngờ mở miệng.

“À, tranh thủ trước khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, tôi muốn nói rõ với mọi người vài chuyện.”

Hả? Chuyện gì cơ?

Cư dân mạng lập tức ngưng hành vi spam bình luận, hai mắt long lanh nhìn Tô Tái Tái.

“Mấy người nói tôi ké fame, nói tôi tởm lợm nhỉ?” Tô Tái Tái cười tủm tỉm.

À...

“Nói tôi không xứng xách giày cho ai hết đúng không?” Tô Tái Tái khoanh tay trước ngực tiếp tục cười nói.


Bình Luận (0)
Comment