Tô Tái Tái nghe vậy thì lông mày khẽ nhướng lên, cười như không cười nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Vậy thì bà cứ tiếp tục tính toán với tôi đi.”
"Về phần thiệp mời thì…” Cô dừng lại một chút, liếc nhìn Bạch Ngữ Dung rồi nói: "Để Bạch Ngữ Dung giúp gia đình mình đi ha.”
“Mày?!” Hứa Tần Nhã nghe vậy thì trợn to mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tô Tái Tái.
Bà ta hạ thấp giọng tức giận nói: "Mày còn chút ý thức mình là người nhà họ Bạch nào không vậy?!”
“Không.” Tô Tái Tái trả lời rất dứt khoát, chặn cứng họng Hứa Tần Nhã luôn.
Dừng một chút, cô lại bồi thêm: "Bởi vì tôi họ Tô."
"Tiểu Tái, con biết rõ ngay từ đầu cả nhà không bắt con đổi tên là vì muốn cảm ơn công dưỡng dục con nhiều năm qua của ba mẹ nuôi, hơn nữa lúc ấy chính con cũng đồng ý rồi mà. Sao bây giờ con lại lấy chuyện này ra trách móc ba với mẹ cơ chứ?"
Bạch Văn Liên nghe xong câu trả lời cũng cau mày nhìn Tô Tái Tái: “Thật không thể tưởng tượng nổi mà.”
Giọng điệu và thái độ của ông ta tốt hơn Hứa Tần Nhã gấp mấy lần, ngay cả giọng điệu cũng hơi khó xử nhưng không tức giận, giống như một người lớn đang răn dạy con trẻ nghịch ngợm vậy. Nhưng thực tế thì điều đó đổi lại chỉ làm Tô Tái Tái thêm chán ghét ông ta mà thôi
Tô Tái Tái rút lại chút sự lễ phép lúc nãy mình dành cho Bạch Văn Liên, nhìn ông ta nói: "Thật ra thì dù cho mấy người có yêu cầu tôi đổi thành họ Bạch thì tôi cũng sẽ phản đối thôi."
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lập tức sửng sốt, sau đó lại nhìn Tô Tái Tái, đồng thanh nói: "Cái gì?"
Tô Tái Tái thở hắt một hơi, lấy tâm lý “hôm nay làm cho rõ ràng luôn” nói: "Lúc đầu nếu không vì nể mặt bà nội thì tôi đã không bước vào cánh cửa nhà họ Bạch rồi.”
Sau khi dừng lại một chút, cô nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã với vẻ mặt bất lực: "Cho nên, gia đình mấy người có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Nói thật là phiền chết đi được luôn đấy, có biết không vậy?”
"Mày! Mày…!” Hứa Tần Nhã run run tay chỉ vào mặt Tô Tái Tái nhưng không thể thốt ra được lời nào.
Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội lên tiếng: "Mẹ ơi, mẹ bớt giận đi.", đồng thời săn sóc vuốt vuốt lưng cho bà ta.
Qua một lúc, cô ta nhìn sang Tô Tái Tái, khuôn mặt bày ra vẻ không tán thành nói: "Tiểu Tái, sao em lại có thể nói như vậy với ba mẹ chứ.”
“Cô im miệng đi.” Tô Tái Tái liếc nhìn Bạch Ngữ Dung bằng ánh mắt lạnh như băng.
Bạch Ngữ Dung lập tức ngớ người, nhất thời không nói được lời nào cả.
Bạch Văn Liên đứng bên cạnh thấy vậy thì cau mày: "Tiểu…”
"Ông cũng im luôn đi.” Tô Tái Tái lại nhìn sang Bạch Văn Liên.
Gia đình ba người kia đồng loạt sửng sốt, Tô Tái Tái khoanh hai tay trước ngực nhìn bọn họ: “Tôi hiểu rất rõ trước giờ mấy người chưa từng xem tôi là con gái hay máu mủ ruột rà, nhưng mà, cũng vừa hay…” Cô nhún vai: “Bởi vì tôi cũng chẳng xem mấy người là ba mẹ của mình.”
Tô Tái Tái nhìn sang Bạch Ngữ Dung, nói tiếp: “Cho nên việc mấy người muốn xem ai là con gái thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu hai bên đã xem nhau như người xa lạ rồi thì đừng hễ có chuyện gì cũng chạy đến trước mặt tôi nói dăm ba cái gì mà người nhà họ Bạch, nhà họ Bạch dài ngắn ra sao. Chỉ có ba người mấy người mới thực sự là người nhà họ Bạch thôi.”
Tô Tái Tái lại duỗi tay ra, vẽ một vòng tròn chỉ phía Bạch Văn Liên và hai mẹ con nhà kia, sau đó chỉ vào chính mình, nói: "Tôi đây, không phải."
"Mày… Mày thật không ra thể thống gì mà!" Hứa Tần Nhã trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái một hồi lâu, cuối cùng hét to lên: "Cho dù mày có không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì bọn tao cũng là ba mẹ ruột đã sinh ra mày đó!"
"Đúng rồi, sinh ra nhưng có nuôi được ngày nào đâu mà.” Tô Tái Tái lạnh lùng đáp, khiến cho Hứa Tần Nhã nhất thời á khẩu luôn.
Cô lại nói tiếp: "Sau khi tìm được tôi về cũng chẳng có ý định yêu thương, chăm sóc cho thật tốt gì mà."
Nói xong, cô nhếch miệng cười nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã: "Con nói có đúng không, ba mẹ?"
“…” Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên cùng trợn tròn mắt nhìn Tô Tái Tái, khuôn mặt tỏ rỏ vẻ lúng túng khi bị cô vạch trần như vậy.
Bạch Ngữ Dung thấy cảnh tượng này thì chầm chậm cúi đầu xuống, trông có vẻ rất buồn bã, nhưng thực tế thì khuôn mặt cô ta lại vô cùng hí hửng.