Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 518

Unknown Chương 518

“Đúng vậy! Thái độ phục vụ kiểu gì vậy, quản lý cửa hàng đâu? Quản lý cửa hàng của mấy người ở đâu?!”

Quản lý cửa hàng vốn đang trốn sang một bên khi những tên côn đồ này bước vào, lúc này anh ta buộc phải đáp lại và vội vàng bước ra sau khi bị gọi tên, còn những nhân viên khác thì tiếp tục trốn sang một bên.

Quản lý cửa hàng cắn răng khẽ gật đầu với những tên này, sau đó ríu rít nói: “Ừm thì… Vị khách này, các anh có chuyện gì vậy?”

Tên côn đồ phách lối hất cằm, trợn mắt nhìn quản lý cửa hàng rồi chỉ vào Viên Tuế, kể lể từng chút một: “Bây giờ tôi muốn phàn nàn về cô nhân viên này của các người, thái độ của cô ta rất tệ! Cô ta khi dễ tôi không biết chữ!”

“Chuyện này…” Quản lý cửa hàng nhát gan sợ chuyện lập tức cười khan sau khi nghe vậy, nhưng ngay khi quay lại nhìn Viên Tuế thì lại lộ ra một vẻ mặt khác, lập tức cúi gằm mặt xuống thấp giọng nói với Viên Tuế: “Viên Tuế! Còn không mau xin lỗi khách?!”

Viên Tuế mím môi không trả lời.

“Viên Tuế?!” Quản lý cửa hàng thấy cô ấy không nhúc nhích thì lập tức trợn to mắt.

Nhưng khi quay lại nhìn bọn côn đồ thì quản lý cửa hàng lại là dáng vẻ luôn mồm vâng dạ.

Viên Tuế vẫn không lên tiếng.

Bọn côn đồ thấy vậy thì nhướng mày nhìn quản lý cửa hàng và cợt nhả nói: “Ái chà ~ Quản lý cửa hàng này, có vẻ như lời nói của anh không có tác dụng nhỉ.”

Quản lý cửa hàng xấu hổ đến mức đưa tay ra đẩy Viên Tuế, thô lỗ cộc cằn gầm gừ với cô ấy: “Cô nói đi chứ!”

Nhưng trước khi tay có thể chạm vào Viên Tuế thì cô ấy đã nghiêng người né tránh.

Quản lý cửa hàng không ngờ Viên Tuế lại nhanh đến thế, nếu không phải kịp thời bám vào quầy thì có lẽ anh ta đã ngã sấp mặt rồi. Nhưng anh ta cũng loạng choạng vài bước, khiến bọn côn đồ vỗ tay cười to.

“Quản lý cửa hàng à, cô ta không nể mặt anh kìa!”

“Ha ha ha quản lý cửa hàng, đến một cô gái mà anh cũng không làm lại được sao?!”

Những lời chế giễu khiến quản lý cửa hàng vừa mất mặt vừa xấu hổ, anh ta không dám đắc tội với bọn côn đồ đến kiếm chuyện, thay vào đó lại quay sang hung dữ nhìn Viên Tuế, như thể cô ấy mới là thủ phạm vậy.

Ngay lúc này, một giọng nói từ cửa vang lên——

—— “Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát rằng có người đang gây rối ở đây.” Đại Vi phớt lờ đi bọn côn đồ đang đồng loạt quay lại nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy tiếp tục nói với đầu dây bên kia: “... Đúng vậy, các anh mau tới đi.”

“Này! Con ranh kia, mày muốn chết à!” Một tên côn đồ trong đó định thần lại trước rồi hung hăng đi về phía Đại Vi.

Quản lý cửa hàng thấy tình hình không ổn thì lập tức cúi xuống trốn dưới quầy.

Sau khi lạnh lùng liếc nhìn anh ta thì Viên Tuế nhìn sang Đại Vi, môi khẽ mấp máy muốn bảo họ mau rời đi.

Mà lúc này, tên côn đồ đã đi đến trước mặt Đại Vi và đưa tay định giật đi chiếc điện thoại trong tay Đại Vi, nhưng trước khi anh ta kịp giật lấy thì Tô Tái Tái đứng bên cạnh Đại Vi đã bước lên chắn ở phía trước Đại Vi đang báo địa chỉ với đầu dây bên kia, trực tiếp đẩy tay của tên côn đồ ra.

“Bốp!” một tiếng, khiến những người nghe bên cạnh không khỏi làm ra vẻ “đau đầu”.

“Cái tên táy máy tay chân, bộ ba mẹ mày không dạy mày phép tắc sao?” Tô Tái Tái nhìn tên côn đồ rồi bình thản nói, sau đó bẻ cổ rồi ung dung lên tiếng.

“Tao không ngại dạy dỗ mày thay ba mẹ mày đâu.”

Tên côn đồ bị đánh vào tay vừa ôm lấy mu bàn tay vừa ngây người vài giây, sau đó mới định thần lại, thẹn quá hóa giận mắng “Con ranh này…” rồi đưa tay định tóm lấy Tô Tái Tái.

May mắn thay, anh ta đã bị kêu lại trước khi kịp chạm vào Tô Tái Tái, cho nên anh ta mới có thể thoát được một kiếp nạn.

“Anh đại?” Tên côn đồ bị kêu lại quay đầu nhìn “anh đại” với vẻ mặt hơi kinh ngạc.

“... Được rồi, hôm nay như thế thôi.” Anh đại vẫn luôn ngồi một bên không làm gì cả đứng dậy, sau khi nói xong thì liếc nhìn về phía Viên Tuế, im lặng một hồi rồi nói thêm: “Hôm khác lại tới.”

Lời nói này ngay lập tức khiến đám côn đồ mỉm cười đắc chí rồi rời quầy và đi theo anh đại ra ngoài.

Trước khi rời đi, họ vẫn không quên chào Viên Tuế với dáng vẻ cà lơ phất phơ.


Bình Luận (0)
Comment