Đại Vi đang nói nửa chừng quay lại nhìn Tô Tái Tái đang đứng yên tại chỗ. Cô ấy không hiểu tại sao cô lại đột ngột dừng bước.
“Đàn chị Đại. Chị nói… cô ấy bị người nhà họ Đồng gây rắc rối là vì cô ấy ở cùng phòng với Đồng Nhược Thiến sao?” Tô Tái Tái chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy, đây đúng là tai bay vạ gió. Tin đồn đã lan truyền khắp học viện rồi, viện trưởng Ngô cũng vì chuyện này mà gọi điện cho nhà họ Đồng, cố gắng hòa giải hết mấy lần, nhưng người của nhà họ Đồng nhất quyết không nhận nên cũng bó tay.”
Khi nói đến đây thì Đại Vi lại thở dài: “Chị nghe nói viện trưởng Ngô thậm chí còn vì chuyện này mà bay tới thành phố C.”
Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái quay người đi về hướng ngược lại.
Đại Vi sửng sốt khi thấy vậy, nhưng sau khi định thần lại thì cô ấy lập tức đuổi theo Tô Tái Tái, khi lại đi bên nhau thì cô ấy hỏi: “Tiểu Tái, em đi đâu vậy?”
“Chúng ta đi nghe xem tên quản lý cửa hàng đó muốn nói gì.” Tô Tái Tái nói.
“Hả?” Đại Vi muốn đi, nhưng lại do dự vì sợ mình sẽ manh động: “Nhưng mà… lỡ như chị manh động nhảy ra cãi với anh ta, rồi khiến cho Viên Tuế sau này bị làm khó thì sao?”
“Không sao đâu.” Tô Tái Tái quay lại nhìn Đại Vi, cười nói: “Không phải em xử anh ta đến mức không dám làm khó Viên Tuế là được rồi sao?”
Đại Vi lại ngây người sau khi nghe thấy điều này.
Cô ấy im lặng một hồi rồi lặng lẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Nghe em nói vậy… chị hứa sẽ không manh động nhảy ra cãi với anh ta đâu.”
Với dáng vẻ vô dụng của tên quản lý cửa hàng đó thì đoán chắc rằng Tô Tái Tái có thể đánh chết anh ta.
Để không xảy ra án mạng, cô ấy sẽ kiềm chế bản thân!
Đại Vi nghiêm túc nắm chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết định.
Ở phía bên kia, Viên Tuế vừa đẩy cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy quản lý cửa hàng đang đứng ở hẻm nhỏ, vừa hay nhìn thấy anh ta đang quay lưng về phía mình để châm điếu thuốc, cô ấy lập tức khẽ cau mày lại.
—— Cô ấy không thích mùi thuốc lá lắm.
“Quản lý cửa hàng, anh gọi tôi ạ.” Viên Tuế đứng ở chỗ cách quản lý cửa hàng hai bước, lên tiếng hỏi.
Quản lý cửa hàng giật mình, quay lại nhìn Viên Tuế rồi mắng: “Cô là ma à?! Đi chả có tiếng động gì cả sao?!”
Viên Tuế không lên tiếng mà chỉ khẽ rũ mắt xuống.
Quản lý cửa hàng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, anh ta lại khinh thường mắng: “Suốt ngày cứ trưng cái mặt thảm hại, thảo nào lại chọc tới đám côn đồ đó.”
Viên Tuế cúi đầu xuống thấp hơn nữa, đôi tay buông thõng ở hai bên khẽ siết chặt lại.
“Sao? Không cam tâm hả?” Thấy cô ấy như vậy, quản lý cửa hàng cười khẩy nói: “Bộ tôi nói sai gì sao?!”
Anh ta im lặng một hồi thì lại hút một ngụm thuốc, phà vào mặt Viên Tuế rồi xua tay nói: “Cô không cần đến làm nữa đâu.”
“Quản lý cửa hàng?!” Viên Tuế lập tức ngẩng đầu lên nhìn quản lý cửa hàng, cô ấy muốn cầu xin nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Quản lý cửa hàng mặc kệ cô ấy, anh ta lại hút một ngụm thuốc rồi nói: “Ngoài ra, đám côn đồ do cô rước đến đã phá hoại công việc làm ăn của cửa hàng nên tôi chỉ có thể trả cho cô một phần ba số lương của mấy ngày nay thôi! Phần còn lại thì dùng để bù đắp cho sự thâm hụt của cửa hàng.”
“À, cô cũng phải trả luôn tiền kem mà vừa nãy cô mời hai con nhóc đó nữa.”
Đại Vi đang trốn ở một bên nghe lén lập tức trợn tròn mắt, nhìn hộp kem trong tay mình, cô ấy lập tức muốn giơ lên rồi lao ra đổ vào đầu tên quản lý cửa hàng đó.
Bây giờ cô ấy muốn đánh người rồi!
Nhưng trước khi cô ấy kịp hành động thì Tô Tái Tái đã kéo cô ấy lại.
“Tiểu Tái?!” Đại Vi quay lại nhìn Tô Tái Tái và nói với giọng kinh ngạc.
Cô ấy như thể đang thắc mắc rằng tại sao Tô Tái Tái lại ngăn mình lại.
“Đàn chị Viên Tuế vẫn chưa nhận được tiền lương đấy.” Tô Tái Tái thấp giọng nói.
... Được thôi. Đại Vi cảm thấy lý do này tạm chấp nhận được nên cô ấy tạm thời bình tĩnh lại, tiếp tục cùng Tô Tái Tái đứng ở một bên nghe lén.
Nhưng cô ấy không để ý đến việc Tô Tái Tái lặng lẽ lấy một lá bùa trắng ra, dùng hai ngón tay kẹp lại rồi ném ra phía sau.
Sau khi nhào lộn hai vòng theo luồng không khí thì lá bùa trắng lập tức biến thành một con quạ đen, vỗ cánh bay lên trời, đi tìm kiếm mùi của đám côn đồ.