Nghiêm Thanh và Chu Phổ lưng tựa lưng, vừa đề phòng “bóng người” bốn phía, vừa bình tĩnh nói nhỏ với sư đệ đứng phía sau: “Liều mạng gì chứ, không chừng chỉ là phô trương thanh thế để dọa hai ta mà thôi.”
Nói vậy, nhưng trong lòng ông ấy lại thấy vẫn còn may khi không bảo vợ tới cùng mình.
Chu Phổ nghe Nghiêm Thanh nói xong, khẽ cười trừ: “Thật không?”
Dù cách một lớp màng, nhưng ông ấy vẫn cảm nhận được rất rõ ánh mắt âm u, lạnh lùng của bốn thứ có hình người bên ngoài đang nhìn mình chằm chằm.
Rõ ràng đang là đêm hè nóng nực, nhưng giờ phút này, ông ấy lại cảm thấy nhiệt độ bên trong nhà kính thấp vô cùng.
Tới cả những giọt nước nhỏ ngưng đọng trên kệ sắt đặt kế bên cũng dần hòa lại thành một giọt nước lớn, tụ lại trên thanh sắt chứ không nhỏ xuống.
Trong tình huống hai bên giằng co thế này, khi giọt nước không chịu nổi sự lôi kéo của trọng lực nữa mà rơi từ trên cao xuống, nhỏ trúng chậu hoa bên cạnh, phát ra một tiếng “tách” nhẹ nhàng thì…
Bốn thứ hình người đứng bên ngoài đồng loạt quay đầu một trăm tám chục độ, dọa hai người Chu Phổ sởn cả gai ốc!
… Tới rồi!
“Từ từ.”
Giọng nói đột ngột xuất hiện đó chẳng khác nào lưỡi dao cắt ngang bầu không khí ngưng đọng, tạo lỗ hổng để luồng không khí tươi mới tràn vào, cho Chu Phổ và Nghiêm Thanh cơ hội thở dốc.
Nhưng khi hai người nhận ra đó là giọng của Tô Hồng Bảo thì trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng.
“Bé ngỗng, chạy mau.” Nghiêm Thanh hét lớn, đồng thời giơ cao gậy trúc xông ra ngoài, lao về phía “bóng người” đang ngoái đầu nhìn Tô Hồng Bảo vì bị cậu ấy thu hút, rồi ra sức đập mạnh xuống.
“Ôi chao, bác Nghiêm ơi, nhầm rồi, nhầm to rồi ạ!”
Theo sau tiếng la kinh hoảng của Tô Hồng Bảo là âm thanh gậy trúc đâm trúng giấy.
Nghiêm Thanh ngẩn người, giờ mới hoàn hồn ngoái đầu nhìn, đợi tới khi thấy rõ thứ mình vừa đánh xong thì sợ tới lùi về sau, vô tình đạp trúng chân Chu Phổ đang cuống cuồng chạy tới.
Chu Phổ cố nén cơn đau dưới chân, cùng Nghiêm Thanh ngơ ngác nhìn hình nhân giấy mới dọa mình sợ chết khiếp kia, lại quay sang ngó ba người Tô Hồng Bảo vừa ba chân bốn cẳng chạy tới đây.
Hai người sững sờ một hồi lâu mới quay sang hỏi Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng, thứ này là gì?”
“Hình nhân giấy con làm đấy, chuyên giúp bác Chu thu hoạch thảo dược.” Tô Hồng Bảo chạy vội tới trước, đau lòng nhìn hình nhân bị đánh bẹp cả đầu, còn bị đâm rách vài chỗ, miệng hấp tấp giải thích cho hai người kia nghe.
Nói đoạn, cậu ấy lại bổ sung: “Tiện dụng lắm đó.”
“...” Không chỉ tiện dụng mà còn rất đáng sợ nữa, biết không hả?
Nghiêm Thanh thu gậy trúc về, quay đầu liếc nhìn Chu Phổ vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này, hình nhân giấy bị đánh bẹp đầu đang cảm thấy rất uất ức, nó xoay đầu cái “két” về phía Tô Hồng Bảo, giơ tay chỉ vào Nghiêm Thanh, im lặng méc: Ông ấy đánh tui!
Có điều khi thấy hình nhân giấy cử động, không chỉ Nghiêm Thanh và Chu Phổ sợ tới mức suýt ôm chầm lấy nhau, mà ngay cả Thẩm An cũng vội nhảy vọt ra sau.
Ôn Liễu thấy vậy thì vừa giữ nguyên tư thế Tây Thi ôm ngực, vừa hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh né Thẩm An, khiến anh ấy “thuận lợi” ngã vào trong ruộng.
Cũng may kiến thức nền tảng của sinh viên Huyền Học Viện rất vững chắc, thế nên ngoại trừ bị bẩn vớ ra thì Thẩm An không bị thương chỗ nào cả.
Ôn Liễu thấy Thẩm An không sao, bèn quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, lại nhìn hình nhân bằng giấy, rồi mở miệng hỏi: “Bé ngỗng à, rốt cuộc… là chuyện gì thế này?”
Tô Hồng Bảo gãi đầu, sau đó mồm năm miệng mười kể lại toàn bộ sự việc, xong xuôi mới xấu hổ nói: “Dì à, cháu thật sự chỉ muốn giúp bác một tay thôi, ai ngờ đâu…”
Ai ngờ đâu lại gây ra chuyện xúi quẩy thế này.
“Thì ra là vậy.” Nghe xong, Chu Phổ khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhoẻn miệng cười trừ: “Bác nói bé ngỗng này, sau này muốn giúp gì thì nhớ nói trước với bác một tiếng nhé, được không?”
Mặc dù cô Tấm trong truyện cổ tích rất siêng năng, hiền lạnh, lại xinh đẹp, ngày ngày đều bước ra khỏi quả Thị giúp bà lão nấu cơm, dọn dẹp, nhưng nếu đặt trong bối cảnh hiện đại… thật sự đáng sợ lắm đó!
Có điều… hình nhân giấy biết cử động… lá bùa này cũng lợi hại ghê!
Điều này gợi cho mọi người nhớ tới món quà gặp mặt mà Tô Hồng Bảo tặng cho họ mấy hôm trước, thế là quyết định khi nào về sẽ cất thật cẩn thận.