Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 528

Unknown Chương 528

Hửm?

Hình nhân giấy nghe vậy, vội ngẩng mặt lên nhìn Nghiêm Thanh, đầu hơi nghiêng, mắt trợn tròn, hệt như đang hỏi: “... Thật không?”

“Thật.” Nghiêm Thanh ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhất định sẽ làm cho cậu mà.”

Hình nhân giấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, thật sự rất dễ dụ.

Ba hình nhân còn lại nghe vậy lập tức nổi gió, chớp mắt đã xuất hiện ngay phía sau Nghiêm Thanh, doạ Chu Phổ sợ tới nỗi nhảy dựng, vội ôm ngực, nhắm mắt, ổn định tinh thần.

Ba con hình nhân không thèm để ý tới Chu Phổ, chúng vươn tay, chọc chọc Nghiêm Thanh, chờ ông ấy ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì đồng loạt nghiêng đầu.

Bọn tui cũng muốn có vòng hoa.

“...” Nghiêm Thanh.

… Nè, một đứa nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn đúng là rất đáng yêu, nhưng cả bốn cùng nghiêng đầu thì…

Thật sự rất khủng bố đó có biết không! (╯‵□′)┻━┻

Có điều dù đáng sợ đến cỡ nào thì ngoại trừ đồng ý ra cũng còn cách nào khác nữa đâu?

Lỡ bây giờ không thoả mãn yêu cầu của bọn nó, tới tối đang ngủ mà mở mắt ra lại đột ngột thấy bọn nó lượn lờ bên cạnh giường thì thử hỏi sao mà ngủ yên cho nổi?!

Thế là Nghiêm Thanh đành bất lực mở miệng: “Được được được, ai cũng có phần.”

Nghe vậy, bốn hình nhân giấy mới hài lòng cầm rổ lên, nhảy tưng tưng đi thu hoạch thảo dược tiếp.

***

Tất nhiên, Tô Tái Tái tạm thời chưa biết gì về chuyện ở sân biệt thự.

Lúc này, cô đang ngồi trên cành cây, một tay cầm ly kem, tay còn lại tung hứng một chiếc ví căng phồng chứa đầy tiền.

Còn người giấy nhỏ thì ngồi ở mép của ly kem giấy, vui vẻ ôm lấy chiếc muỗng dùng một lần, vả lại trông còn lớn hơn bản thân, ăn kem một cách ngon lành.

Hiện tại đã là mười giờ tối, nhưng cuộc sống về đêm ở thủ đô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, đặc biệt là với những nơi như quán bar mà nói thì giờ này vẫn còn rất sớm.

Thậm chí nhiều người sành ăn chơi còn phải ghé ít nhất vài cái quán bar, vũ trường trong vòng một đêm.

Mà lúc bấy giờ, mấy tên côn đồ vừa mới đi kiếm chuyện với Viên Tuế đang khoác vai nhau cười nói vui vẻ đi ra khỏi quán bar.

Mỗi lần bọn họ làm khó dễ Viên Tuế thì ông chủ bên đó sẽ lập tức chuyển tiền qua ngay.

Chính vì thế mà những kẻ này mới có tiền chạy tới đây chơi.

“Anh đại, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?” Một tên trong đám côn đồ há cái miệng nồng nặc mùi rượu hỏi anh đại.

Anh đại nghĩ ngợi một lúc, hào hùng phất tay: “Chỗ kế tiếp!”

Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức hoan hô “vạn tuế”.

Dù sao thì bọn họ cũng là những người đã quen ăn chơi nên biết rất rõ tiếp theo sẽ đi đâu. Nơi đó cách chỗ này không xa, băng qua một con phố là đến.

Thế là một nhóm người khoác vai nhau đi đến vũ trường dưới lòng đất.

Tô Tái Tái ngồi trên cao nhìn xuống, mỉm cười vài tiếng rồi xoay cổ tay, trong phút chốc giữa ngón tay đã kẹp hai viên ngọc đen.

Cô nhẹ nhàng buông tay ra, viên ngọc đen lập tức rơi xuống đất. Khi chạm đất trông giống như giọt nước rơi tí tích xuống mặt hồ, tạo ra những cơn sóng nhè nhẹ rồi biến mất trên nền đất.

Nhưng giây tiếp theo lại như có thứ gì đó phát ra tiếng gió gầm rú từ dưới đất lướt qua đám côn đồ.

Lúc bay ngang qua bọn họ, bỗng nhiên có một cơn gió thổi ập tới khiến mấy người họ không nhịn được mà nheo mắt lại.

Trong phút chốc, tóc gáy dựng đứng cả lên, nhưng sau đó lập tức yên tĩnh trở lại, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Mấy người họ nửa say nửa tỉnh cười khà khà chửi một câu “Cơn gió quỷ từ đâu ra vậy trời?!”, rồi lại tiếp tục vừa ngâm nga câu hát vừa đi về phía trước.

Trên đường đi, khi gặp phải cô gái trẻ đẹp, bọn họ còn cố tình trêu chọc bằng cách huýt sáo với người ta và nói những câu tục tĩu như “Em gái à, chân của em đẹp thiệt đó nha~ Có muốn đi cùng với bọn anh không?”

Cô gái đi chung thấy vậy thì nhanh chóng tránh xa những kẻ này. Đợi sau khi đã đi xa, cô gái đó mới trao đổi với người bạn đi cùng mình một ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, thấp giọng mắng một câu “rác rưởi”.

May mà không bị đám người kia nghe thấy, bằng không thì cũng không biết sẽ gặp phải rắc rối gì nữa đây.

Người đàn ông được gọi là anh đại đi đến đầu hẻm thì dừng lại, châm một điếu thuốc cho mình, vừa đưa lên miệng hút thì trong hẻm chợt vang lên một giọng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng.


Bình Luận (0)
Comment