“Đội trưởng, chúng ta phải mau chóng đưa bọn họ đến bệnh viện ngay thôi, kéo dài quá lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.” Đội viên tốt nghiệp từ Luyện Đan Viện lên tiếng đốc thúc.
“Được, vậy cô thu xếp đi.” Ngô Hạo gật đầu.
Sau khi cô ấy rời đi thực hiện nhiệm vụ thì Ngô Hạo lại nhìn về phía đội viên dẫn đường cho mình khi nãy: “Nếu đã không tra được camera của hai ngày qua, vậy thì tua lại của những ngày trước đó đi. Bọn họ đột ngột xuất hiện ở đây chắc chắn phải có lý do chứ, à với lại nhớ mở rộng phạm vi giám sát luôn.”
“Vâng.” Đội viên đáp.
Ngô Hạo quay sang nhìn A Lai, nói: “Vụ án này cậu phụ trách nhé, nếu không có vấn đề gì thì giao cho bộ phận bình thường là được.”
“Tôi hiểu rồi.” A Lai gật đầu.
Trước đây cũng không phải là chưa từng gặp loại chuyện như vầy.
Có đôi khi một số kẻ xui xẻo thường xuất hiện ở những nơi mà đáng lẽ ra họ không nên xuất hiện. Cộng thêm thời điểm thích hợp nữa thì chẳng phải là sẽ gặp được chuyện kỳ quái rồi hay sao.
Tình huống giống thế này đến cuối cùng chỉ có thể ghi chép lại hồ sơ rồi lưu trữ trong Lục Bộ thôi.
“Đội trưởng, anh đi đâu thế? Có cần tôi đưa anh đi không?” A Lai đi theo phía sau Ngô Hạo, hỏi.
“Không cần đâu, cậu giải quyết chuyện ở đây trước đi.” Ngô Hạo giơ tay bắt taxi, mở cửa xe phía sau ra rồi nói với phụ tá: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt ấy mà.”
Không đợi A Lai trả lời, Ngô Hạo đã vẫy tay, lên xe rời đi.
Đến khi xe chạy đi xa, A Lai mới hoàn hồn, có hơi nghi hoặc gãi đầu rồi lẩm bẩm: “Đội trưởng thích ăn vặt từ khi nào vậy ta?”
Sau khi suy nghĩ mãi mà vẫn không ra kết quả, anh ấy nhún vai xoay người đi vào trong.
Tất nhiên, người thích ăn đồ ăn vặt không phải là Ngô Hạo mà là đứa bé quỷ mới đến nhà bọn họ.
Lúc Ngô Hạo xách theo hai cái túi lớn đựng đầy đồ ăn vặt trở về nhà họ Ngô đã là chuyện của một tiếng sau.
Anh ấy sắp bước tới gần sảnh chính rồi nhưng lại không hề nghe thấy tiếng gà bay chó sủa như mọi khi, ngay lúc anh ấy đang thắc mắc “Hôm nay thằng bé quỷ ngoan như vậy à?” thì giây tiếp theo anh ấy nhìn thấy Tô Tái Tái đang ngồi ở đó, uống trà và trò chuyện cùng với Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục.
Còn về đứa bé quỷ...
Không thể tin được là nó đang quét nhà!
Ngô Hạo nhìn đứa bé quỷ đang ngoan ngoãn cầm cây chổi đi ngang qua mình, quét sàn một cách nghiêm túc thì lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Có lẽ là do cái nhìn của Ngô Hạo quá mức trắng trợn, cho nên sau khi đứa bé quỷ đi ngang qua thì không quên ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh ấy một cái.
Kiêu ngạo quay đầu đi, “hừ!” một tiếng
Nhìn cái gì mà nhìn?! Chưa từng thấy cảnh đứa bé đáng thương khuất phục trước “thế lực tà ác” à?!
Ngô Hạo chớp chớp mắt, cảm thấy đáng tiếc vì máy ảnh không thể ghi lại cảnh tượng này.
Dù sao thì kể từ khi rước đứa bé quỷ này về nhà thì không phải là náo nhiệt nữa.
Mà là có thêm một ông con chuyên đi phá phách thì đúng hơn!
Anh ấy đã vác theo hai cái quầng thâm mắt bự hơn một tuần nay rồi đây!
Thế mà bây giờ đứa bé quỷ này lại đang ngoan ngoãn quét nhà á?!
... Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?
Hay là cuối cùng anh ấy đã mất ngủ nhiều đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác luôn rồi?
Ngay lúc Ngô Hạo hoài nghi nhân sinh thì Tô Tái Tái đang ngồi trong sảnh chính dường như cũng nhận ra điều đó, cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hạo đang đứng.
“Ồ? Đàn anh Ngô về rồi à?”
… Ơ. Thì ra không phải là ảo giác.
Mà là do thằng nhóc ranh này đã gặp phải "đại ma vương".
Sau khi hiểu ra sự việc, Ngô Hạo lại một lần nữa sải bước đi về phía sảnh chính.
Anh ấy vừa đi, vừa gật đầu với Tô Tái Tái rồi gọi một tiếng “cô Tô”.
Chỉ có người ngoài không biết chuyện Ngô Lục Lục đi theo Tô Tái Tái học tập thôi chứ người trong nhà đều đã biết ráo trọi.
Hơn nữa nơi này là nhà họ Ngô, anh ấy không có gì phải ngần ngại khi gọi Tô Tái Tái một tiếng “cô Tô” cả.
“Tôi thấy đàn anh Ngô cứ gọi tôi là đàn em thì hơn.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.
“Vậy được, đàn em.” Ngô Hạo gật đầu.
Chờ Ngô Hạo ngồi xuống, Ngô Thẩm Văn mới mở miệng hỏi: “Sao con đi lâu quá vậy?”