“Ừ.” Ngô Hạo đáp lời, anh ấy dừng một lát rồi ngẩng đầu nhìn sang Tô Tái Tái - người đang cầm chén trà chậm rãi nhấm nháp - cuối cùng rũ mắt nói: “Bọn họ chỉ bị một người tốt bụng thích làm việc tốt nhưng không để lại tên họ đứng ra dạy dỗ một chút xíu mà thôi. Cậu rút quân về đi.”
[À... vâng.] A Lai gật đầu: [Tôi biết rồi đội trưởng.]
Ngô Hạo “ừ” một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Làm xong chuyện này, anh ấy lại nhìn về phía Tô Tái Tái đang nghiêm túc uống trà, thở dài bảo: “Đàn em à, nếu sau này có cơ hội, phiền em nói với người bạn thích làm việc tốt nhưng không để lại tên họ đó một câu được không, bảo người đó là “có việc gì thì phải tìm chú cảnh sát trước đã”.”
Tô Tái Tái đặt chén trà xuống, cô nghiêm túc gật đầu, biểu cảm như đang nói “đàn anh nói đúng lắm”: “Đàn anh nói rất có lý, cũng may trong số bạn bè của tôi không có ai giống vậy hết.”
“...”
Rồi rồi, có đánh chết cũng không nhận là mình làm đúng không.
“Cũng trễ rồi, tôi còn có việc nên đi trước nhé.” Tô Tái Tái đặt chén trà xuống rồi gật đầu nói với ba người.
Khi đối diện với Ngô Hạo, cô còn cúi người thêm một lần rồi cười tủm tỉm nói: “Đàn anh vất vả rồi.”
Ngô Hạo gật đầu, nói thật thì anh ấy cũng không giận gì cho cam.
“Để tôi tiễn cô.” Ngô Lục Lục vừa mở miệng vừa đứng dậy đi theo Tô Tái Tái ra bên ngoài.
“À.” Đi được nửa đường, Tô Tái Tái như sực nhớ tới chuyện gì, thế là quay đầu lại cười tủm tỉm với Ngô Hạo: “Suýt nữa thì quên mất.”
Cô vừa nói vừa duỗi tay vào mũ choàng, một viên ngọc màu lục lam bất ngờ bay ra, vừa hay bị Tô Tái Tái bắt lấy.
Nói thật, hành vi này giống như có thứ gì ở bên trong quăng viên ngọc ra cho cô vậy.
Ngô Lục Lục không khỏi tò mò nhìn thoáng qua mũ choàng của Tô Tái Tái.
Trước kia ông ấy luôn cảm thấy mũ choàng của Tô Tái Tái đang ẩn giấu một bí mật nào đó, quả thật không khác gì túi thần kỳ của Doraemon cả.
“Đàn anh, nhận lấy nè.” Tô Tái Tái vừa nói vừa vứt viên ngọc qua cho Ngô Hạo, chờ anh ấy chụp được thì cô mới mở miệng nói tiếp: “Cám ơn anh.”
Nói xong, không chờ Ngô Hạo và Ngô Thẩm Văn kịp phản ứng lại, cô đã vẫy tay cùng đi ra ngoài với Ngô Lục Lục.
Tuy Ngô Lục Lục cũng tò mò không biết Tô Tái Tái cho cháu trai mình thứ gì, nhưng ông ấy nhìn xung quanh một lát xong vẫn quyết định tiễn cô đi trước rồi tính tiếp.
Dù sao sau khi trở về ông ấy cũng có thể xem mà.
Ngô Thẩm Văn nhìn về phía con trai, thấy anh ấy ngẩn người nhìn thứ trong tay thì tò mò hỏi: “Tiểu Hạo, Tiểu Tái cho con cái gì thế?”
“Ba ơi…” Ngô Hạo chậm rãi nhìn về phía Ngô Thẩm Văn: “Ba nói xem... Nếu bây giờ con đuổi theo xin đàn em nhận con làm đồ đệ thì chú út có mắng con vì đã làm rối vai vế của chú ấy không?”
“Hở?” Sao tự nhiên lại bẻ cua qua chuyện nhận đồ đệ thế này?
Tuy rất hoang mang nhưng Ngô Thẩm Văn biết nguyên do dẫn tới chuyện này chính là thứ mà Tô Tái Tái tặng, thấy con trai không đáp, ông ấy quyết định tự mình tìm hiểu tới cùng.
Ngô Thẩm Văn vừa đến gần Ngô Hạo vừa nói: “Đâu đâu, để ba xem là thứ gì mà lại khiến con sốt ruột đi nhận sư phụ như thế, hiếm đến thế thật sa...”
Ngô Thẩm Văn đang nói dở, nhưng ngay khi thấy rõ hạt ngọc quỷ trong tay của Ngô Hạo thì nửa câu còn lại lập tức kẹt cứng trong cổ họng của ông ấy.
Hiếm ư?
Quá hiếm luôn ấy chứ!
“Ba, hai mắt của ba sáng rỡ luôn rồi kìa.” Thấy biểu cảm của ông ba nhà mình, Ngô Hạo chậm rãi mở miệng trêu.
Ngô Thẩm Văn?
Ngô Thẩm Văn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn sang con trai lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào hạt ngọc quỷ trong tay Ngô Hạo rồi chuyển tầm mắt, luyến tiếc mở miệng: “Tiểu Hạo à, dạo này ba già rồi nên có hơi nhòe mắt.
Con có thể đưa cho ba nhìn xem hạt ngọc quỷ trông như thế nào không? Ô kìa, thằng mất nết này, mày lùi ra xa là có ý gì hả?”
Ngô Thẩm Vân duỗi tay còn chưa kịp chạm tới hạt ngọc quỷ kia thì đứa con ngoan của ông ấy lại “lộc cộc” lùi ra chỗ khác.
“Ba, con là con trai ba.” Ngô Hạo nhìn ba mình, chậm rãi mở miệng nói: “Nên đương nhiên là con biết ba đang nghĩ cái gì.”
Ba đừng nghĩ cầm hạt ngọc quỷ của đàn em cho con cất vào két sắt trong phòng sách của ba.