"Là chú út." Ngô Hạo dừng một chút, đè nén sự kích động rồi mới mở miệng nói: "Chú út gọi điện thoại về rồi."
"Cái gì?"
Lần này thì đến cả Ngô Thẩm Văn cũng kích động, đứa em trai trốn nhà đi mười mấy năm trời cuối cùng cũng chịu liên lạc với nhà lại rồi sao?
Ngô Thẩm Văn cũng không quan tâm bình tĩnh hay không bình tĩnh gì nữa, ba bước gộp lại thành hai bước đi xuống lầu, trực tiếp chạy về phía điện thoại trong phòng khách.
Mà lão quản gia Ngô đã sớm đứng ở đằng kia, vừa xúc động, hai tay nắm chặt lấy ống nghe vừa nói chuyện dông dài không ngừng nghỉ với người phía đầu dây bên kia.
Thấy Ngô Thẩm Văn đến thì lập tức nói với với đầu dây bên kia: "Cậu út, cậu cả tới rồi."
Rồi đưa ngay microphone cho Ngô Thẩm Văn.
Ngô Thẩm Văn với tâm trạng bị xáo động, sau khi hít một hơi thật sau thì cầm lấy microphone, vậy đặt lên gần tai, đã trầm giọng nói: "Tên nhóc thối tha, còn không mau cút về đây."
Tuy trong lời nói ông ấy có vẻ hung dữ nhưng giọng nói lại có đôi chút nghẹn ngào.
Nghe thấy phía bên kia, Ngô Lục Lục cũng thấy cổ họng nghèn nghẹn, dừng một chút sau mới vừa cười mở miệng nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà anh phải thay em làm một chuyện mới được."
"Nói." Đừng bảo là một, Ngô Lục Lục có đòi mười chuyện thì Ngô Thẩm Văn đều sẽ đồng ý.
Vốn dĩ ông ấy tưởng là có việc gì khó thì sau khi nghe Ngô Lục Lục nói xong, biểu cảm trên mặt có chút mơ hồ.
Thậm chí còn giống như có chút vẻ… "chỉ như vậy?", khiến cho Ngô Hạo và lão quản gia đứng nhìn ở một bên cũng rất tò mò Ngô Lục Lục đã đưa ra yêu cầu kỳ quái gì nữa.
"Được, bây giờ anh sẽ để Tiểu Hạo tự mình làm." Ngô Thẩm Văn dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn em, cút về đây nhanh lên!"
"Biết anh trai." Mũi Ngô Lục Lục ửng đỏ, ông ấy ngượng ngùng sờ mũi một cái.
Đợi người bên kia nói dông nói dài một hồi thì họ mới lưu luyến cúp điện thoại.
Lúc này chủ sạp nhỏ ở một bên đang tính toán sổ sách mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục, thấy ông ấy còn nhìn chằm chằm điện thoại thì quay người lấy một gói thuốc lá đập lên trước mặt Ngô Lục Lục.
Đợi đến khi ông ấy nhìn lên thì mới hếch cằm lên nói: "Này, ông sắp đi rồi, tôi không có gì cho ông nên mời ông bao thuốc vậy."
Ngừng lại một chút để cúi đầu, ông ta ngậm điếu thuốc, nheo mắt vừa bấm máy tính toán vừa nói chuyện phiếm: "Lão Ngô, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng đến lúc phải về thôi…"
"Đúng vậy, nên trở về rồi." Ngô Lục Lục cười, mở bao thuốc lá ra, ngậm một điếu trong miệng, tựa vào quầy hàng nhìn đường phố bên ngoài, không biết đang híp mắt suy nghĩ chuyện gì.
Một bên khác, Ngô Thẩm Văn cúp điện thoại xong thì kể lại tình trạng của Ngô Lục Lục thì thấy trên mặt con trai và quản gia cũng hiện rõ mấy thái độ "Chỉ bấy nhiêu thôi sao?", tâm tình cũng trở nên bình thường trong nháy mắt.
Mọi chuyện đã bình thường trở lại. Với vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy trừng mắt nhìn con trai rồi nói: “Sao con không đi làm nhanh đi?”
Ngô Hạo nghe vậy mới hoàn hồn, gật đầu đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị Ngô Thẩm Văn gọi lại nên phải nhìn lại.
"Ba?"
"Con tự mình đi tới thành phố C đưa thư thông báo cho người bạn của chú út con đi." Ngô Thẩm Văn nói.
"Vâng ạ." Ngô Hạo gật đầu.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Văn Liên dẫn cả nhà đi cúng tổ tiên, thông báo cho tổ tiên của nhà họ Bạch chuyện Bạch Ngữ Dung thi đậu Huyền Học Viện của Đại học Đế Đô.
Đương nhiên là Tô Tái Tái cũng có mặt ở trên xe, cũng coi như là được thừa nhận là người nhà họ Bạch.