Tô Hồng Bảo bước vào, đứng thẳng tắp ở đó đối mặt với Mễ Ông Thành.
Cậu ấy khẽ hất cằm, kiêu ngạo nói: “Lời là do tôi nói đấy, nhưng người mất dạy lại là ông già chết tiệt như ông đấy.”
Giọng điệu đó, dáng vẻ đó. Đừng nói là Mễ Ông Thành rất tức giận, mà đến cả Chu Phổ và Thẩm An cũng trợn to mắt.
À đây là…
Bé ngỗng thường ngày luôn ngoan ngoãn và nghe lời, hoàn toàn không phải như vậy mà ta?
Tô Hồng Bảo không biết đám người Chu Phổ đang nghĩ gì, cậu ấy chỉ biết có người đã đạp vào địa bàn của tiểu sư thúc nhà mình.
Nếu ai dám khiêu khích tiểu sư thúc thì chính là đang khiêu khích cậu ấy!
Khi nghĩ vậy thì bé ngỗng ngước cao đầu đầy kiêu hãnh.
Giống như con ngỗng nhỏ được nuôi trong nhà đang bắt đầu vỗ cánh vậy.
Nhào vô đi, ông già chết tiệt.
----
Có lẽ Chu Phổ và người kia chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tô Hồng Bảo nên Ôn Liễu theo sau cậu ấy hai bước đã dịu dàng gọi “bé ngỗng à”, tiện thể khiến cho Chu Phổ và Thẩm An định thần lại.
“Thiệt tình.” Ôn Liễu sờ đầu Tô Hồng Bảo, vừa lắc đầu thở dài vừa hờn dỗi khẽ trừng mắt nhìn cậu ấy.
Bà ấy bảo vệ Tô Hồng Bảo đi đến bên cạnh Chu Phổ và Thẩm An, sau đó mới nhìn Mễ Ông Thành, cười nói rằng: “Ông Mễ, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi nghĩ ông sẽ không tính toán với cậu ấy đâu, đúng không?”
Nghe vậy, Mễ Ông Thành lập tức trợn mắt.
Sau khi nhìn Ôn Liễu có vẻ mặt dịu dàng khiêm tốn, nhưng lại không hề rời mắt sang chỗ khác, Mễ Ông Thành mới hừ lạnh một tiếng rồi rời mắt trước: “Cho dù là một đứa trẻ thì cũng phải biết xin lỗi khi làm sai chứ nhỉ?”
Dừng một hồi, ông ta lại nhìn sang Ôn Liễu, nói: “Sao? Một câu vẫn còn là trẻ con là có thể bỏ qua hết mọi thứ, đến câu xin lỗi cũng không biết nói sao?”
Thấy vậy, Ôn Liễu mỉm cười và đang định nói gì đó nhưng Tô Hồng Bảo đã lên tiếng trước.
“Muốn tôi xin lỗi ông cũng được. Nhưng ông phải xin lỗi anh Tiểu An của tôi trước chứ?”
Khi nghe thấy vậy, Mễ Ông Thành lập tức trừng mắt nhìn Tô Hồng Bảo.
Ánh mắt của Tô Hồng Bảo không hề né tránh mà còn trừng mắt nhìn lại ông ta, sau đó lại nói: “Sao? Do ông lớn tuổi đến mức sắp xuống lỗ rồi, nên có thể tùy ý mắng người ta mất dạy, già mà không nên nết đến lẽ thẳng khí hùng như vậy sao?”
“Mày nói gì?!” Mễ Ông Thành giận đến nhảy đành đạch, cầm cây gậy đập mạnh xuống đất vài lần.
Tô Hồng Bảo chớp mắt ngờ vực, quay qua nhìn Thẩm An rồi hỏi: “Anh Tiểu An, có phải ông ta già cả lãng tai rồi không?”
À này thì…
Khi Thẩm An đang định nói gì đó thì thấy Tô Hồng Bảo lại quay đi nhìn Mễ Ông Thành, đặt hai tay bên miệng tạo thành hình kèn: “Tôi nói ông phải xin lỗi anh Tiểu An! Ông già chết tiệt!!”
Mễ Ông Thành cảm thấy mình sắp bị Tô Hồng Bảo chọc giận đến thở không ra hơi. Ông ta chỉ vào Tô Hồng Bảo, lộ ra vẻ mặt nói không nên lời.
Mễ Nghĩa Văn hốt hoảng vội trấn an ông ta: “Ba ơi?! Ba không sao chứ?”
Dừng một hồi, ông ta quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, ông ta tiến lên hai bước, giơ chân lên định đá vào ngực Tô Hồng Bảo.
Thẩm An và Chu Phổ thấy vậy thì lập tức sợ hãi định bước lên trước.
Còn Tô Hồng Bảo thì giơ ngón tay phải lên khép lại như thanh kiếm, ánh mắt tập trung chuẩn bị giơ tay lên thì ——
Ôn Liễu liếc thấy cây gậy tre dưới chân, thế là bà ấy dùng chân trượt một phát rồi khều lên. Ôn Liễu ngay lập tức bắt được cây gậy tre.
Bà ấy xoay cổ tay dùng Kiếm Hoa trở tay giữ chặt và đỡ lấy lòng bàn chân của Mễ Nghĩa Văn, để ngăn cản sức mạnh đá về phía trước của ông ta.
“Sư huynh Mễ, hãy nương tay.” Ôn Liễu nhìn chằm chằm Mễ Nghĩa Văn, sau khi nói xong từng từ một thì bà ấy khẽ dùng lực tay đẩy Mễ Nghĩa Văn ra sau.
Mễ Nghĩa Văn theo đà lùi về sau hai bước và lại đứng bên cạnh Mễ Ông Thành.
Khi Mễ Nghĩa Văn định bước lên lại thì Phụng Hồng Bác luôn ngồi bên cạnh đột nhiên ho một tiếng.
Mễ Ông Thành nghe thấy vậy thì lập tức nắm lấy cánh tay của con trai, Mễ Nghĩa Văn cũng vì thế mà dừng lại, ngoan ngoãn dìu ba của mình.
Tuy nhiên…
Ông ta liếc nhìn Ôn Liễu, âm thầm xoay chân để bớt tê.
“Thôi, đủ rồi, đủ rồi.” Phụng Hồng Bác thở dài, vừa đứng dậy vừa khuyên can mọi người.