Đây dù gì cũng là hội đánh giá đan dược đấy!
Đỉnh lắm à nha!
... Mà thôi bỏ đi, dù sao cháu cũng chỉ là một đứa trẻ, không hiểu mấy thứ này cũng là hiển nhiên, thôi tha cho cháu đấy.
Tô Hồng Bảo: ???
Tô - hiểu rất rất nhiều thứ - Hồng Bảo nặn ra một nụ cười khôn khéo, lòng thầm tha thứ cho hội người lớn "nông cạn" kia.
---
Sau khi tài xế nhà họ Phụng đưa Bạch Ngữ Dung trở lại Đại học Đế Đô, ông ta bước xuống xe mở cửa, cung kính nói với Bạch Ngữ Dung: "Cô Ngữ Dung, đi thong thả.”
Lúc nãy Phụng Hồng Bác đã căn dặn, từ nay về sau ông ta sẽ là tài xế riêng của Bạch Ngữ Dung.
“Dạ.” Bạch Ngữ Dung vui như mở cờ trong bụng.
Sau khi xuống xe, cô liếc mắt nhìn tài xế một cái rồi mới đi về phía cổng Đại học Đế Đô.
Vừa đi, khóe miệng cô ta không nhịn được mà nhếch lên, khóe mắt đuôi mày tràn đều không giấu được vẻ đắc ý.
Cô ta thậm chí còn không nhịn được mà muốn cười thành tiếng, lớn tiếng nói với mọi người rằng bây giờ mình là cháu gái nuôi của Phụng Hồng Bác, nóng lòng muốn nhìn thấy khuôn mặt nịnh bợ, lấy lòng mình của người khác.
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà cũng đủ khiến Bạch Ngữ Dung cảm thấy sung sướng lạ thường.
Nhưng tiếc là... Nghe ý trong câu nói của Phụng Hồng Bác thì có lẽ ông ta định đợi đến sau hội đánh giá đan dược mới trịnh trọng tuyên bố thân phận của mình.
Mà như vậy cũng tốt rồi, đến lúc đó, cô ta luyện ra được đan dược sơ phẩm, lại có địa vị cấp "F", cộng thêm danh xưng cháu gái nuôi của ông ba nhà họ Phụng nữa.
Không biết lúc đó... Mấy người kia sẽ bày ra vẻ mặt gì mà nhìn cô ta nhỉ?
Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng thấy vui.
Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài cho đến khi cô ta về đến Luyện Đan Viện, một giây sau đã lập tức tắt ngúm.
"Weiii… Là con nhỏ đó phải không?"
"Suỵt, nhỏ tiếng chút đi."
"Sợ cái gì chứ, bản thân làm ăn trộm thì đã vô liêm sỉ từ đầu rồi, chẳng lẽ còn sợ người khác nói gì sao?" Người đó lại tiếp tục oán trách: "Thầy Chu mềm lòng quá đi, nếu tôi mà là thầy Chu nhá, tôi nhất định sẽ khiến con nhỏ đó bẽ mặt cho mà xem.”
"Thôi thôi đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi. Nhây một chút nữa là trễ giờ đấy.” Người kia kéo bạn mình đi, vừa kéo vừa nói: "Người ta mới có năm nhất thôi đó."
"Ái chà~ Vậy thì chẳng phải càng tốt sao?"
Vừa dứt câu cà khịa, hai người lại phá lên cười không chút che giấu.
Bạch Ngữ Dung đi thẳng không quay đầu cho đến khi tiếng cười kia càng lúc càng xa, sau đó cô ta mới chầm chậm buông lòng bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm.
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
... Cứ chờ đó đi, tới lúc hội đánh giá đan dược diễn ra xong, cô ta nhất định sẽ khiến cho Chu Phổ và Nghiêm Thanh đẹp mặt!
Còn bây giờ thì… Bạch Ngữ Dung nghĩ đến viễn cảnh kia, cô ta cười lạnh một tieng rồi bước nhanh về phía ký túc xá.
Tạm thời cô ta đối phó không lại đám người Chu Phổ, chẳng lẽ còn không đì được Tô Tái Tái sao?
Khoảng mười mấy phút sau, tổng biên tập hậu đài của Weibo vốn đang sầu não vì hôm nay chưa nghĩ được tin giật gân gì hot, thì bỗng nhận được một tin nhắn.
Đừng có nói lại là mấy cái tin minh tinh lưu lượng, tiểu tam phú hào đồ á nha?
Mấy cái tin này đừng nói chi dân cư mạng, ngay cả anh ta cũng ngấy đến tận cổ rồi đây, có tin nào mới mẻ hơn chút kh…
Tổng biên tập vừa nói thầm trong lòng, tay vừa mở tin nhắn ra.
Nhưng lúc đọc được nội dung tin nhắn đến là gì, trạng thái lười biếng lúc đầu của anh ta bỗng dần trở nên nghiêm túc.
Sau khi đọc kỹ hết từ đầu đến cuối, anh ta hưng phấn vỗ bàn một cái bốp, cầm điện thoại đứng bật dậy, kích động la lớn: “Thế này chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?”
Nói xong, anh ta lập tức cầm điện thoại phóng ra khỏi phòng làm việc, kích động vỗ tay với cấp dưới cũng đang uể oải: "Có rồi, có rồi! Mau lấy lại tinh thần đi! Chúng ta sẽ mở cuộc họp ngay bây giờ!"
Cấp dưới thấy anh ta như vậy thì nghi hoặc nhìn nhau, sau đó mới lục tục đứng dậy đi về phía phòng họp.
Nửa tiếng sau.
Từ khóa #Kim chủ của Tô Tái Tái# đã nằm chễm chệ trên hot search.
Điều này khiến cho cư dân mạng thích hóng chuyện cảm thấy phấn khích.
Họ đã ngán những drama gần đây rồi, bây giờ cuối cùng cũng có một drama gì đó khác biệt!