Cô vừa dứt lời, một viên đá khác lại bắn vào cửa đá.
Lần này, tiếng vang lớn hơn vừa nãy một chút.
Tô Tái Tái rầu rĩ nhìn số lê còn dư lại trong bát, định ăn gian qua cánh cửa đá: “Tôi không thích ăn trái cây nấu chín.”
Nó có cảm giác rất kỳ lạ.
Một viên đá khác lại gõ vào cửa đá, âm thanh có chút nặng nề.
Âm thanh này khiến cho Tô Tái Tái thở dài, luôn miệng nói “được rồi, được rồi”, sau đó cô nhắm mắt lại ngửa đầu lên, tống hết số lê mà cô đã lén chừa lại, cho rằng sẽ không bị Tống Khanh phát hiện vào miệng.
Cô nhai thật mạnh rồi nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, cô không quên cau mày nói thêm: “Tôi thật sự không thích trái cây nấu chín.”
Viên đá lại đập vào cửa đá một cách nhẹ nhàng. Nó gần như là vừa chạm vào cửa đá là đã rớt xuống ngay.
Nghe vậy, Tô Tái Tái cười, cảm thấy cho dù Tống Khanh không nói lời nào nhưng mình cũng có thể nghe ra được cảm xúc mà anh đã truyền đạt qua những âm thanh khác nhau của viên đá.
Hừ ~ Đây chính là sự ăn ý của đồng môn.
Tô Tái Tái tự hào chống nạnh.
Sau khi chống nạnh, cô như thể đột nhiên nhớ đến điều gì đó nên nói tiếp: “Đúng rồi sư đệ, tôi vẫn chưa kể cho cậu nghe về những chuyện thú vị mà tôi đã gặp phải, đúng không? Tôi nói cho cậu…”
Lời còn chưa dứt mà tiếng viên đá đập vào cửa lại vang lên. Âm thanh này lập tức khiến Tô Tái Tái ngượng ngùng sờ vào chóp mũi: “Được rồi, được rồi, bớt nói lại thì bớt nói lại. Biển mây hôm nay rất đẹp, tôi chụp lại vài tấm để cậu có thể xem sau khi ra ngoài.”
Tô Tái Tái vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau khi “tách tách” vài tiếng chụp xong thì cô định cất điện thoại đi, thế là phát hiện weibo của mình hiển thị 99+ thông báo.
“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Tái Tái thắc mắc, bấm mở weibo.
Sau vài phút tìm hiểu rõ ngọn ngành thì cô không khỏi cười hừ một tiếng.
Cảm xúc có vẻ hơi tức giận đã rõ ràng truyền vào trong hang, khiến cho người vốn đang nhắm mắt lại phải từ từ mở mắt ra.
Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ cử động, kiếm khí lại đánh chính xác vào viên đá, khiến nó lao nhanh về phía cửa đá.
Một cái gõ nhẹ mang theo sự thắc mắc.
“Không có chuyện gì cả. Chỉ là mấy tên hề trên weibo mà thôi.” Tô Tái Tái nghe thấy tiếng, cất điện thoại đi rồi quay lại nhìn cửa đá: “Sư đệ, tôi đi đuổi ruồi trước đây, lát về nói chuyện với cậu tiếp.”
Dứt lời, cô vẫy tay và rời đi dọc theo con đường.
Hình nhân giấy bị bỏ lại đứng lẻ loi ở đó, chậm rãi bắt đầu thu dọn bát muỗng và bồ đoàn.
Tống Khanh khẽ nhướng mắt lên, nhớ tới vừa nãy Tô Tái Tái đã nhắc tới weibo.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì anh lại nhắm mắt.
Xem ra điện thoại của anh cần phải sạc pin rồi.
Đến khi Tô Tái Tái trở lại tông môn thì cuộc tranh cãi trên mạng đã trở nên gay gắt hơn.
[Đừng cãi nữa, tranh cãi nãy giờ mà sếp của các người cũng không xuất hiện, chẳng lẽ điều này vẫn chưa thể chứng minh được điều gì sao?]
[Đúng vậy, các người cứ mãi gào thét dữ dội cho sếp của mình, nhưng biết đâu được bây giờ người ta đang nằm trong vòng tay của kim chủ và cười nhạo các người là một khẩu súng tốt đấy.]
[Mấy người ở trên đang nói vớ nói vẩn gì vậy?!]
[Thật ra… tôi cũng bắt đầu thấy nghi ngờ về chuyện này rồi. Lúc đầu tôi thực sự rất tức, nhưng từ khi cãi nhau đến bây giờ mà chị Tái Tái cũng không nói lời nào, điều này khiến tôi cảm thấy... rốt cuộc cô ấy có phải là không thấy nên không biết, hay là không thể nói ra không?]
Ngày càng có nhiều người thừa nước đục thả câu, cũng không thể phân biệt được đâu là người hâm mộ thực sự hay là antifan đội lốt “người hâm mộ”.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận là sau một hồi giải thích hùng biện này, quả thật đã khiến một số người cảm thấy nghi ngờ bản thân, thậm chí cảm thấy… lẽ nào Tô Tái Tái thực sự có người chống lưng và được kim chủ bao nuôi?
Giống như ai đó đã nói trước đây, rõ ràng cô không phải là người trong làng giải trí, nhưng tại sao lần nào cô cũng có thể có được độ ảnh hưởng khủng khiếp?
Lúc này, một antifan khác nói thẳng: [Tô Tái Tái chắc chắn không dám lên tiếng rồi, hai triệu một lần, chậc chậc chậc, nếu là tôi thì tôi cũng chịu đấy! Nếu bây giờ cô ta dám xuất hiện nói một câu không có nhận tiền, thậm chí còn cho tôi xem hình cô ta xé tấm séc thì tôi sẽ ăn cứt xin lỗi cô ta ngay lập tức! Nhưng tiếc thay ~ cho dù tôi có thề độc đến như vậy thì cô ta cũng không dám xuất hiện đâu ~]