Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 577

Unknown Chương 577

Quản gia nghe vậy lại lần nữa cúi thấp người, giống như đang khiêm tốn.

Phụng Hồng Bác cụp mắt, tay gõ nhẹ trên mặt bàn hai lần, trên mặt là nụ cười không rõ ý nghĩa, ông ta nói với quản gia: “Còn bốn tháng nữa. Khoảng thời gian này ông nhớ phải cẩn thận bảo vệ cậu chủ Cảnh và Bạch Ngữ Dung, có biết chưa?”

“Vâng.”

Phụng Hồng Bác gật đầu, ánh mắt nhìn vào hư không, lần này ông ta như đang nói một mình: “Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã bảy mươi chín rồi.”

Ông ta im lìm một lúc rồi cười nói: “Nhưng cũng may tôi nhận được một đứa cháu tốt, có điều… Lần này đành phải để Tiểu Cảnh chịu uất ức rồi.”

Nói xong Phụng Hồng Bác cười ha hả, rất đắc ý.

Quản gia hơi cúi đầu, lẳng lặng đứng một bên không xen vào.

“Được rồi, chuyện này nhỏ đã giải quyết xong, tiếp theo…” Phụng Hồng Bác còn chưa nói xong thì điện thoại của quản gia đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của ông ta.

Quản gia nhìn điện thoại, không lập tức bắt máy mà ngược lại quay qua nhìn Phụng Hồng Bác: “Là người xử lý việc nhỏ kia.”

“Ông nhận đi.”

Phụng Hồng Bác nói xong quản gia mới bắt máy, đồng thời bật loa ngoài.

“Ông chủ.”

“Ừ, mọi chuyện xử lý xong chưa?” quản gia hỏi.

Lúc hai người họ nói chuyện, Phụng Hồng Bác đứng dậy, đi tới chỗ giá sách, rút một quyển từ trong đó xuống, lật ra…

“Chuyện này…”

Người ở đầu bên kia nói vòng quanh, động tác cúi đầu đọc sách của Phụng Hồng Bác thay đổi, ông ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn quản gia.

Quản gia nhạy bén hiểu được Phụng Hồng Bác không hài lòng, vội vàng nhíu mày, nhỏ giọng quát người ở đầu dây bên kia: “Ấp úng cái gì nữa, nói nhanh đi!”

“Được, được.” Người ở đầu dây bên kia hoảng hốt, nhanh chóng báo lại chi tiết việc khiến người đó do dự.

Phụng Hồng Bác nghe xong, hàng lông mày chậm rãi nhíu chặt lại, sau đó “Ba!” một tiếng, khép quyển sách lại.

Quản gia biết lúc này Phụng Hồng Bác không vui, ông ấy lập tức nói với người ở đầu dây bên kia: “Vậy cậu còn lo lắng gì nữa? Nhanh chóng giải quyết đi!”

“… Chờ một chút đã.” Quản gia còn chưa nói hết câu thì Phụng Hồng Bác đã cắt ngang.

Sau khi ra dấu, quản gia nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu chờ điện thoại của tôi.” Sau đó ông ta nhanh chóng cúp máy, nhìn qua Phụng Hồng Bác, vẻ mặt cung kính chờ đợi.

“Mở weibo kia cho tôi xem một chút.” Phụng Hồng Bác căn dặn.

Lúc nãy, người ở đầu dây bên kia điện thoại báo lại, những bình luận không tốt về Bạch Ngữ Dung đã được xóa gần hết, mọi chuyện cũng dần dần khôi phục bình thường.

Nhưng có thể giải quyết nhanh như thế ngoại trừ nhờ nhà họ Phụng nhanh chóng ra tay, còn có một nguyên nhân khác.

Đó chính là Tô Tái Tái đăng một bài viết trên weibo.

Đây cũng là nguyên nhân khiến người kia nói quanh co.

Quản gia lập tức làm theo mệnh lệnh, ấn mở tài khoản “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”, đồng thời lướt tới bài viết được người kia đề cập, ông ta sững sờ.

Tay quản gia đang giơ ra tính đưa điện thoại cho Phụng Hồng Bác cũng theo đó mà dừng lại.

Phản ứng nay của quản gia đương nhiên bị Phụng Hồng Bác phát hiện, ông ta nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Quản gia ngẩng đầu nhìn ông ta, do dự một lát rồi nói: “Ông ba, hay là tôi lập tức cho người đi xử lý chuyện này? Về phần nội dung… Thật ra ông ba không nhất định phải xem.”

Phụng Hồng Bác đi thẳng tới chỗ quản gia, nói: “Đưa đây.”

Quản gia mấp máy môi muốn nói thêm gì đó, nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì va phải ánh mắt của Phụng Hồng Bác, thế là nhanh chóng ngậm miệng mà đưa điện thoại ra.

Phụng Hồng Bác nhận lấy, cúi đầu đọc, bài đăng mới nhất trên weibo của “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” đập vào mắt ông ta.

[Tô Tái Tái Dưới Chân Núi @Tất cả mọi người dừng lại. Chuyện này dừng lại ở đây. Tôi biết việc này do ai ở sau lưng giở trò cho nên muốn tự mình xử lý người đó, cho dù mọi người có tìm ra cũng vô dụng thôi.

Mặt khác, tôi cũng nói thẳng ở đây. Người nào đó nghĩ rằng cứ tìm được người để bám vào thì có thể bay lên sao?

Cẩn thận không chỉ có bản thân ngã xuống, mà còn thuận tiện bẻ gãy tay chân già nua của người bao nuôi đấy.]


Bình Luận (0)
Comment