Bà nội Bạch thoạt nhìn đã thấy Tô Tái Tái, sau đó vẫy tay ra hiệu chị Liên không cần đút nước cho mình nữa, rồi bà ấy mỉm cười với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái…”
“Bà ơi.” Tô Tái Tái nhanh chân bước tới nhận lấy bát muỗng từ tay chị Liên, thay bà ấy đút cho bà nội Bạch uống nốt chỗ nước còn lại: “Bà mới tỉnh dậy, bà uống thêm chút nữa đi.”
Bà nội Bạch nghe xong thì mỉm cười gật đầu, rồi ngoan ngoãn để Tô Tái Tái đút nước cho mình.
Lúc này, mèo trắng nhảy lên giường bệnh, vừa kêu “meo meo” vừa chạy dọc theo mép giường đi về phía bà nội Bạch, giọng kêu nũng nịu, sau cùng thì rúc vào cổ của bà ấy rồi mới im lặng.
Nhưng nó thỉnh thoảng cũng liếm bà nội Bạch vài cái, rồi tiếp tục dựa vào bà ấy.
“Ôi, nếu cô Tô biết sớm hơn và có thể đến thăm cụ sớm hơn thì tốt rồi.” Bác sĩ Lâm ở một bên mỉm cười, vừa nhìn vừa nói: “Nói không chừng cụ có thể tỉnh lại sớm hơn.”
Chị Liên ở bên cạnh nghe vậy, lập tức gật đầu lia lịa đồng ý với lời bác sĩ Lâm nói.
Bà nội Bạch mới tỉnh lại, tuy người còn hơi yếu và hơi chóng mặt, nhưng không có nghĩa là bà ấy mất đi sự tinh tường của trước đây.
Bà ấy gần như ngay lập tức hiểu ra ý gì đó trong lời nói của bác sĩ Lâm.
Bà ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái, không nói gì nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào tay cô từ phía sau: “Cháu đã vất vả rồi.”
Tô Tái Tái cười: “Người đã vất vả là bà mới phải.” Dừng một chút, cô khẽ nắm lấy cổ tay của bà nội Bạch, vừa quan sát cẩn thận sắc mặt của bà ấy, vừa hỏi: “Bà ơi, bây giờ bà cảm thấy thế nào?”
“Vẫn ổn đấy nhỉ?” Bà nội Bạch nói: “Bà giống như đã có một giấc mơ rất dài vậy, ngoài cảm giác toàn thân mệt mỏi và đầu óc choáng váng ra thì hình như không còn vấn đề gì cả.”
Bác sĩ Lâm gật đầu, cười nói: “Cô Tô, cô hãy yên tâm. Vừa nãy cô đi ra ngoài, tôi đã kiểm tra hết cho cụ rồi, không có gì nghiêm trọng cả.”
Đúng là như vậy.
Tô Tái Tái buông tay ra rồi gật đầu.
Cô dừng lại, nhìn bà nội Bạch, dường như cô đang nghĩ xem mình có nên mở lời hay không.
Bà nội Bạch đương nhiên hiểu rõ dáng vẻ này của cô, bà ấy mỉm cười vỗ nhẹ vào tay của Tô Tái Tái và nói: “Tiểu Tái, cháu muốn nói gì thì cứ nói đi. Cháu còn khách sáo gì với bà nữa?”
“Bà ơi, bà có muốn xuất viện và đến sống ở chỗ cháu không?” Tô Tái Tái nhìn bà ấy và hỏi: “Nếu bà đồng ý thì cháu sẽ nhờ sư phụ đến đón bà.”
Bà nội Bạch sửng sốt, nhìn Tô Tái Tái hồi lâu rồi im lặng, sau đó thở dài gật đầu: “Được, bà sẽ sống ở chỗ của Tiểu Tái.”
Dừng một chút, bà ấy lại không khỏi cười khổ nói: “Bản thân bà đấy, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại thì cảm thấy… những chuyện mà bà đã từng đau đầu trước đây, dường như không còn quan trọng nữa.”
Dứt lời, bà nội Bạch lại nhìn sang Tô Tái Tái, đưa tay sờ mặt cô, cười nói: “… May thay bà còn có cháu, Tiểu Tái à.”
Lời này rõ ràng rất bình thường, nhưng lại mang theo chút thê lương không thể diễn tả được.
Ngay cả bác sĩ Lâm và chị Liên rõ ràng không hiểu được ẩn ý sau những lời nói đó, cũng không khỏi thấy lòng nặng trĩu.
Ngược lại, Tô Tái Tái mỉm cười nắm lấy tay của bà nội Bạch, an ủi bà ấy: “Bà ơi, ngoài cháu ra thì bà còn có Meo Meo nữa đấy.”
Dứt lời, cô chỉ vào con mèo trắng.
Khi bà nội Bạch quay sang nhìn con mèo trắng, con mèo trắng vốn đang dựa vào cổ bà ấy nghe thấy vậy thì lập tức bò dậy, ngồi xổm ở đó kêu lên “meo~” với bà nội Bạch.
Chiếc đuôi dài đang ve vẩy ở sau lưng.
Nó dường như đang tán thành với lời của Tô Tái Tái vậy.
Đúng vậy! Bà còn có một bé đáng yêu là con đây mà ~
Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, bà nội Bạch xóa đi vẻ buồn bã chán nản, đưa tay sờ vào đầu mèo trắng, cười nói: “Đúng vậy, bà còn có Meo Meo.”
Một lúc sau, ánh mắt của bà nội Bạch mất đi vẻ bối rối và bi thương vừa rồi, trở lại vẻ đầy tinh thần và kiên định.
Bà ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái, nói: “Tiểu Tái, cháu đừng để sư phụ của cháu chạy đến đây, bà thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ dẫn Meo Meo đến thẳng nơi tìm ông ấy.”