“Ông nội…” Bạch Ngữ Dung cầm thẻ đen, vẻ mặt vô cùng cảm động nhìn Phụng Hồng Bác.
Dáng vẻ như kiểu cô ta không biết nói gì mới được.
Phụng Hồng Bác thấy thế lại cười ha hả, vỗ vỗ vai cô ta nói: “Đi thôi, lên máy bay.”
“Vâng.” Bạch Ngữ Dung đáp lời, cô ta đi sau lưng Phụng Hồng Bác, cẩn thận cất kỹ cái thẻ đen.
---
“Ông ba Phụng! Ngữ Dung!”
Lúc Bạch Ngữ Dung đỡ Phụng Hồng Bác xuống xe, theo giọng nói nhìn qua, liền thấy hai người Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã từ trong khách sạn Phụng Thị ra đón bọ họ.
Nụ cười trên mặt bọn họ ngoại trừ mừng rỡ thì còn có vài phần nịnh nọt.
Bạch Ngữ Dung thấy thế, nụ cười trên mặt không khỏi hơi cứng lại.
Trước kia cô ta không phát hiện ra, nhưng bây giờ lại cảm thấy… Có hơi mất mặt!
Bạch Ngữ Dung nghĩ tới đây thì nhanh chóng liếc nhìn Phụng Hồng Bác một cái, thấy sắc mặt ông ta không có gì thay đổi, lúc này cô ta mới cười chào hỏi: “Ba, mẹ.”
Nhưng cô ta vẫn đứng bên cạnh Phụng Hồng Bác, đỡ lấy ông ta.
Trông hệt như một cô cháu gái ngoan.
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đều không nhận thấy Bạch Ngữ Dung có gì lạ cả, bởi hai người họ đều đang bận nói chuyện với Phụng Hồng Bác.
Không chỉ thế, ngay cả Phụng Cảnh cũng trở thành đối tượng mà bọn họ muốn lấy lòng.
“Ôi chao, cậu chủ Cảnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Hứa Tần Nhã hơi khuỵu gối, cúi người nhìn Phụng Cảnh, cười híp mắt hỏi han: “Hình như cậu thích uống nước cam phải không? Tôi đã sai người ép cho cậu một ly rồi này, giờ cậu có muốn uống một chút không?”
Phụng Cảnh nắm lấy tay của Phụng Hồng Bác, bày ra vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, hất cằm kiêu ngạo nói: “Đây là khách sạn của nhà chúng tôi, ép một ly nước trái cây thôi, lẽ nào tôi còn cần một người ngoài như bà lên tiếng hộ à?”
Còn chưa dứt lời, Hứa Tần Nhã cứ có cảm giác như bị tát thẳng vào mặt, nụ cười trên môi thoáng chốc trở nên cứng đờ.
Bạch Ngữ Dung đứng ở một bên nhịn không được quay mặt đi.
Cô ta cảm thấy rất mất mặt, thậm chí còn muốn giả vờ như không quen biết Hứa Tần Nhã cho rồi.
Nhưng càng nghĩ như vậy thì sự việc lại càng không như mong muốn.
“Bà là mẹ của chị ta à?” Phụng Cảnh không thèm quan tâm Hứa Tần Nhã có xấu hổ hay không, chỉ vào Bạch Ngữ Dung rồi hỏi bà ta.
Hứa Tần Nhã gượng cười đáp: “Đúng, đúng thế.”
“Vậy thì tốt.” Phụng Cảnh gật đầu rồi lại nói: “Bà bảo con gái của bà đừng có đến nhà họ Phụng của tôi giùm một cái. Chị ta là người ngoài mà suốt ngày cứ chạy đến nhà của chúng tôi. Người không biết còn tưởng rằng chị ta không muốn mang họ Bạch nữa, mà muốn đổi thành họ Phụng luôn đấy.”
“Chuyện này...” Hứa Tần Nhã cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, bị một đứa trẻ làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Vào lúc này Phụng Hồng Bác mới lên tiếng.
“Tiểu Cảnh, sao cháu lại nói chuyện với dì kiểu đó hả?!” Ông ta nhìn Phụng Cảnh, trầm giọng nói.
Phụng Cảnh “hừ!” một tiếng, hất tay của Phụng Hồng Bác ra, bĩu môi nhìn ông ta: “Ông ba, ông không còn thương cháu nữa rồi! Cháu không thèm chơi với ông nữa! Hứ!”
Nói rồi cậu ấy một mình chạy vào khách sạn.
Quản lý khách sạn đã dẫn theo đoàn người đứng đợi ở sảnh chính từ lâu, đương nhiên nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình rồi, lúc cậu ấy chạy vào thì nhanh chóng cười lấy lòng.
Như muốn nói “Cậu chủ Cảnh có chuyện gì không vui sao? Nào, nào, chúng ta cùng xem xem đây là quà gì.”
Ông ta vừa nói vừa vẫy tay sang ra hiệu, cô gái đang bưng hai cái khay vội vàng bước đến gần, tươi cười ngồi xổm xuống, để Phụng Cảnh có thể nhìn thấy những viên kẹo và nhiều hộp quà nhỏ tinh xảo trên đó.
Đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với Phụng Cảnh. Cậu ấy giơ tay hất đổ cả hai khay, vượt qua đám người đang kinh ngạc la hét, chạy về phía thang máy.
Vệ sĩ thấy vậy nhanh chóng đi theo cậu ấy.
Phụng Hồng Bác đứng đằng xa chứng kiến hết toàn bộ sự việc, vừa thở dài vừa bất lực lắc đầu.
Sau một lúc ông ta mới quay đầu lại nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, áy náy cười nói: “Thật ngại quá, Tiểu Cảnh nhà chú đúng là nghịch ngợm thật.”