Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 610

Unknown Chương 610

Không biết tại sao, ngay khi nghĩ đến những gì vừa nói với Tô Tái Tái cách đây không lâu, họ đều quay lại nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái?

Khi đối mặt với ánh mắt của hai người, Tô Tái Tái chỉ nhún vai sao cũng được.

“...”

... Thật không ngờ rằng hội đánh giá đan dược đối với cô mà nói, đúng là đơn giản như thế.

Không hổ là cô Tiểu Tái.

Miêu Đại Yên và Vệ Cát che khuôn mặt hơi đau lại, giơ ngón tay cái lên với Tô Tái Tái.

“Vậy thì làm phiền người rồi.” Miêu Đại Yên cười ha hả cảm ơn Tiền Tam.

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Tiền Tam cười, dừng một chút, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi: “Nhưng trước đó thì…”

Ông ấy vừa nói, vừa quay sang nhìn ba người nhà họ Trình.

Trong đó, bà Trình nhỏ giật mình, lập tức lộ ra vẻ rụt rè, vô thức lùi về sau một bước.

Lúc này, bà ta bắt đầu thấy hối hận vì vừa nãy không nhanh chóng rời đi khi chồng kéo lấy mình.

Mọi người xung quanh đều thấy qua vẻ kiêu căng vừa nãy của bà Trình nhỏ, bây giờ thấy bà ta cung kính như vậy thì họ lập tức thấy khinh.

Tiền Tam lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi bước ra đây rồi đó. Sao? Có chuyện gì không?”

“Tôi…” Bà Trình nhỏ nhìn Tiền Tam, ấp a ấp úng, nhưng không biết nên nói gì cho phải. Bà ta chỉ đành nhìn sang chồng mình để cầu xin giúp đỡ.

Ông Trình đang thầm mắng vợ mình dữ dội, nếu không phải bà ta nhất mực muốn gây chuyện với Tô Tái Tái thì cũng sẽ không ra nông nỗi này.

Nhưng có thể làm gì khác chứ? Ông ta chỉ có thể bấm bụng bước lên, mỉm cười xin lỗi Tiền Tam: “Thật xin lỗi người… Ông à, vợ tôi không phải nói người đâu. Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm ư?” Tiền Tam lặp lại: “Tôi nghĩ không phải như vậy đâu nhỉ?”

Dừng một chút, ông ấy thản nhiên xua tay, chẳng muốn nghe ba Trình nói gì nữa, ông ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái hỏi: “Tiểu sư thúc, họ gây phiền phức cho người đúng không? Hay là để tôi nói với Hội Huyền học một tiếng, từ chối họ vào hội đánh giá đan dược?”

“Ồ? Thế à?” Nghe vậy, Tô Tái Tái kéo dài giọng nhìn ba người nhà họ Trình, nói với vẻ tra tấn: “Dường như ý kiến này không tệ đấy.”

“Hiểu lầm, hiểu lầm.” Ông Trình đưa hai tay ra và cười khổ. Kể từ khi Tiền Tam đến, ông ta chưa từng thẳng lưng khi đối mặt với Tô Tái Tái nữa, trông có vẻ hơi cúi đầu khom lưng: “Cô Tô, tất cả đều là hiểu lầm.”

Dừng một chút, ông ta lại nhìn Tiền Tam, toát mồ hôi lạnh cười nói: “Chúng tôi với nhà họ Bạch là sui gia, vừa nãy chỉ là nói đùa với cháu gái thôi mà lại không biết chừng mực, nên chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm cả.”

“Có đúng là như vậy không? Tiểu sư thúc?” Tiền Tam lại quay sang nhìn Tô Tái Tái.

“Hình như không phải mà?” Tô Tái Tái nghiêm túc nghĩ lại: “Tôi nhớ hình như có người nói tôi mất dạy.”

“À?” Tiền Tam lại quay sang nhìn ba Trình, kéo dài giọng nói.

“Sao có thể như vậy được chứ.” Ba Trình cười nói, ông ta muốn giải thích, nhưng mở miệng vài lần cũng không thể nói được tiếng nào.

Trong lòng nảy ra cơn oán giận, quay lại hung dữ trừng mắt nhìn bà Trình nhỏ.

Tất cả là tại bà ta vừa nãy nói quá gắt, khiến cho bây giờ chẳng hề có cơ hội để hòa giải!

Đối mặt với ánh nhìn hung dữ của chồng, bà Trình nhỏ không dám nói câu nào, cúi đầu đứng ở đó.

Sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

“Ôi…” Tô Tái Tái thở dài, dừng một chút rồi nhìn Tiền Tam, nói tiếp: “Thật ra tôi là người khá dễ nói chuyện, đúng không?”

“Đúng.” Tiền Tam phối hợp với Tô Tái Tái, kẻ tung người hứng.

Ông ấy gật đầu nói: “Thực ra tiểu sư thúc rất dễ nói chuyện, chỉ cần ai đó nhận lỗi thì cô ấy hiếm khi so đo lắm.”

Nghe vậy, ông Trình đương nhiên hiểu đây có ý gì.

Ông ta quay lại nhìn bà Trình nhỏ, hét lên: “Bà còn không mau tới xin lỗi cô Tô đi?!”

Bà Trình nhỏ bị hét đến giật nảy mình, cúi đầu ì ạch bước tới.

Dưới ánh nhìn hả hê và không chút thương xót của đám đông, bà ta nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “Xin lỗi…”

Tuy nhiên, trước khi Tô Tái Tái kịp lên tiếng thì có người qua đường đến hóng chuyện hét lên: “Chả nghe thấy gì cả! Chẳng phải vừa nãy bà rất lớn tiếng sao? Lúc kêu người ta bước ra đó? Bây giờ cũng phải lớn tiếng xin lỗi đi chứ!”


Bình Luận (0)
Comment