[Em là đồ con rùa! Chờ đến khi em “khỏi bệnh”, em xem các thầy có đánh vào ngực em không!]
Tiền Nguyên Nguyên ư?
Tiền Nguyên Nguyên tỏ vẻ mình cứng đầu chứ không phải khờ khạo.
Anh ta có thể có thân thủ như hiện tại đều là do Tô Tái Tái đánh như đánh chơi mà ra.
Huấn luyện thường ngày như vậy là quá đủ rồi, không cần thêm nữa đâu!
Các thầy muốn thì tự lên đi, dù sao anh ta đau tim. Bây giờ ai mà động vào anh ta, anh ta sẽ ngay lập tức ôm ngực ngã xuống đất.
Mức độ không biết xấu hổ của Tiền Nguyên Nguyên khiến các thầy của Cổ Võ Viện tức đến nỗi thổi râu trừng mắt, nhưng lại cho Viện trưởng linh cảm.
Cả đám lão già xấu xa không có Võ Đức tập hợp lại lẩm bẩm hồi lâu, ngày hôm sau bọn họ liền thay đổi chính sách.
Bắt đầu thử “ăn vạ” Tô Tái Tái.
[Dù sao em mà đánh thầy, thầy sẽ ngay lập tức ngã xuống đất! Sau đó ôm chân em không buông, trừ khi em theo thầy về Cổ Võ Viện!]
[Thầy chỉ là một ông lão yếu ớt vô lực, em đánh thầy thì phải chịu trách nhiệm!]
Sau đó thì sao?
Sau đó những fan hâm mộ ban đầu theo dõi Cổ Võ Viện phát hiện ra đoạn video ngắn được chuyển tiếp gần đây… dần trở nên thú vị hơn?
Cái gì mà “100 thức mèo con ăn vạ”.
Rồi mà “100 thức làm nũng trăm thử trăm thành”.
Và cả “kỹ thuật và thực tiễn ăn vạ”.
[……] Các fan.
… Không phải chứ, các Boss.
Cổ Võ Viện có thêm một bé mèo con tới sao?
Các fan khiếp sợ, đồng thời ngã ngửa.
Các ngài như vậy sẽ khiến chúng tôi sợ hãi!
Fan hâm mộ vừa sợ hãi kèm theo một chút tò mò và mong đợi.
Viện trưởng Lý của Luyện Khí Viện hoàn toàn không muốn biết điều này.
Dù sao, sau khi nghe thấy, ông ấy đã tức đến bật cười.
Con mẹ nó…
Mấy người có bệnh hả?!
Luyện Đan Viện với Phù Lục Viện cũng thôi đi, Cổ Võ Viện các thầy tham gia làm gì?! Công phu quyền cước của Luyện Khí Viện ông đây tuy không so được với bên đó, nhưng mượn lực lượng của máy móc thì ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!
Còn cả Ngô Lục Lục! Thì cũng đừng ngồi canh ở tầng dưới ký túc xá nữa! Cái tên biến thái!
“...” Đâu phải là ông ta muốn ngồi đây đâu.
Ngô Lục Lục “bị ép làm biến thái” xoa tay, cảm thấy mình rất ấm ức.
Tô Tái Tái chỉ biết đỡ trán thở dài trước những việc này.
Ngay lúc bốn viện Huyền môn tiến hành các loại thao tác khiến các học sinh quan sát cười vang…
Thì cuộc thi đấu thể thao đang dần bước vào vòng chung kết…
Trong đó, chiến đội của Đại Khôn Hào là ngựa đen trong suốt toàn bộ cuộc thi.
Thế nhưng từ một “đội cùi bắp” không ai thèm xem đã lọt đến vòng chung kết và dừng bước ở top mười.
Dù đáng tiếc khi họ không tạo nên thêm kỳ tích nào nữa nhưng kết quả này đã là rất ấn tượng đối với một đội lần đầu tiên bước vào một trận đấu chính thức.
Vì vậy, trong sự tiếc nuối của người hâm mộ, Đại Khôn Hào và chiến đội của cậu ta rất vui vẻ, nghiêm túc cảm ơn các fan đã quan tâm suốt chặng đường, đồng thời hứa hẹn sẽ tiếp tục nỗ lực trong cuộc thi tiếp theo.
Đương nhiên, quan trọng nhất là cần cảm ơn boss người giấy đã hướng dẫn và đào tạo họ trong khoảng thời gian này!
Để báo đáp lòng tốt của cô, Đại Khôn Hào tỏ vẻ muốn mời Tô Tái Tái ăn một bữa.
Đủ lượng thịt!
Có điều, dù bọn họ đã rất hài lòng nhưng người giấy nhỏ lại chống nạnh nói rằng họ quả thật chính là mấy con gà con tròn vo.
Quá béo! Mang theo không nổi!
Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, thịt vẫn phải ăn.
Vì vậy khi đến thời gian, Tô Tái Tái một mình đi tới chỗ của Đại Khôn Hào.
Chờ cô đến, Đại Khôn Hào và mấy người còn lại trong chiến đội lập tức vui vẻ đứng dậy chào đón.
Còn nhiệt tình gọi ‘cô’, ‘huấn luyện viên’.
Tô Tái Tái mỉm cười đáp lại, gật đầu ngồi xuống, sau đó Đại Khôn Hào ở bên cạnh rót cho cô một cốc nước trái cây và hỏi với giọng tò mò: “Cô ơi, sao chị của em và đàn chị Khúc không tới?”
“Ồ, bọn tôi đi riêng lẻ.” Tô Tái Tái trả lời.
Cô dừng lại một chút rồi nói thêm một câu: “Bọn họ đi theo tôi, mục tiêu quá lớn, rất dễ bại lộ.”
“?”
Mọi người đầu tiên là hơi ngơ ngác, ngay sau đó đồng thời lộ ra vẻ bừng tỉnh, biểu cảm như “đã hiểu”.
“Cũng phải, bây giờ huấn luyện viên bởi vì Huyền Linh Sư mà có rất nhiều fan. Bị nhận ra thì sẽ không tốt lắm.”