Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 669

Unknown Chương 669

Thậm chí là mùi máu tươi cực kỳ nồng.

Cho tới tận bây giờ Bạch Ngữ Dung mới chậm chạp bừng tỉnh, vì sao trong giây phút lúc nãy khi cô ta nhìn nhau với Phụng Hồng Bác, cô ta lại thấy sợ hãi.

Bởi vì lúc đó trên người Phụng Hồng Bác, xúc cảm về máu tanh còn chưa biến mất.

Giống như… ông ta mới vừa giết người, chính là lúc mất hết nhân tính.

Bạch Ngữ Dung mím môi dưới, đứng yên tại chỗ một lúc lâu, không tiếp tục đi ra chỗ đỗ xe nữa, mà đi ngược vào phòng chính.

Nhân lúc này Phụng Hồng Bác không có ở đây, cô ta phải đến thăm Phụng Cảnh, xem thử có thể nghe ngóng được điều gì từ trên người tên nhóc quỷ đó không.

Nhưng đợi Bạch Ngữ Dung đi lên tầng, vừa mới rẽ, còn chưa đến gần đã nhìn thấy hai người vệ sĩ đứng hai bên cửa phòng của Phụng Cảnh, cô ta lập tức sững người.

Nhưng cô ta không hề dừng bước, không chỉ tiếp tục đi lên phía trước, thậm chí khi vệ sĩ gật đầu, gọi cô ta một tiếng “cô Ngữ Dung”, cô ta còn cười gật đầu với bọn họ.

“Vất vả rồi, vừa nãy nói chuyện với ông nội có nhắc tới Tiểu Cảnh, nên tôi đến thăm cậu bé.” Nói xong câu này, Bạch Ngữ Dung liền nắm lấy tay nắm cửa, định mở cửa bước vào.

Tay mới đặt lên trên, cổ tay của cô ta liền bị vệ sĩ giữ lấy.

“Cô Ngữ Dung, bây giờ cậu chủ Cảnh cần phải tĩnh dưỡng, mong cô đừng làm phiền cậu chủ.”

Khi vệ sĩ nói câu này còn hơi khom người, tỏ ý kính cẩn, nhưng giọng điệu trong lời nói lại lạnh nhạt.

Khiến cho người ta vừa nghe là có thể nhận ra được, anh ta đối xử với Bạch Ngữ Dung chẳng qua là qua loa lấy lệ mà thôi.

Bạch Ngữ Dung sao lại không nghe ra, lập tức trợn mắt nhìn đối phương: “Anh…!” một tiếng.

Nhưng một giây sau cô ta liền đè cơn giận xuống, giọng nói có hơi thấp: “Tôi nói mình đến thăm Tiểu Cảnh, ông nội đồng ý rồi. Nếu như anh không tin, bây giờ có thể đi hỏi ông ấy!”

Vệ sĩ lạnh nhạt liếc Bạch Ngữ Dung một cái.

Chỉ một ánh mắt đã khiến Bạch Ngữ Dung cảm thấy lời nói dối của mình đã bị đối phương nhìn thấu rồi.

Đang định mở miệng nói gì đó, vệ sĩ liền cắt ngang, mở lời trước.

“Cô Ngữ Dung, nếu như ông ba Phụng thực sự cho phép cô đến thăm cậu chủ Chủ, ông ấy sẽ đi cùng với cô.”

Thế nên không cần nói mấy lời nói dối thấp kém này nữa.

Trong mắt vệ sĩ là sự mỉa mai nhàn nhạt, khiến cho Bạch Ngữ Dung tức giận hất tay anh ta ra, “hừ” một tiếng rồi quay người đi.

Cho đến bây giờ, cô ta mới hoảng sợ mà cảm giác được một chuyện.

Đối xử trọng hậu của cả nhà họ Phụng đối với cô ta, chẳng qua là nể mặt Phụng Hồng Bác mà thôi.

Trên thực tế…. bọn họ căn bản không coi cô ta ra gì.

Loại cảm giác đó, giống như cô ta là thú cưng mà dạo gần đây Phụng Hồng Bác yêu thích, thế nên bọn họ cũng thuận theo ý thích của ông chủ, mặc kệ thú cưng mà thôi.

Nói cho cùng, cô ta chẳng qua là, một con chó.

Nhận thức này khiến cho Bạch Ngữ Dung dần dần chậm bước lại, hai tay nắm chặt, móng tay ghim vào trong thịt.

Nhưng mà…

Bạch Ngữ Dung dần buông tay, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa suy tư.

Nếu như cô ta thật sự là “con chó” đó, vậy thì có tác dụng gì với Phụng Hồng Bác chứ?”

Khi đó, lần đầu tiên Phụng Hồng Bác nhìn thấy mình, ông ta đã tỏ ra yêu thích rồi.

Lúc đó, Bạch Ngữ Dung cho rằng Phụng Hồng Bác giống như những người đàn ông khác, là thèm muốn diện mạo ngày càng xinh đẹp của cô ta. Nhưng trên thực tế, thời gian lâu như vậy đã chứng minh rằng ông ta không phải là người như vậy.

Nếu như không phải cái đó, vậy rốt cuộc ông ta đang mưu đồ thứ gì ở cô ta chứ?

Bạch Ngữ Dung nghĩ tới đây, liền dừng bước quay người nhìn ra phía sau.

Hai người vệ sĩ kia vẫn đứng hai bên cửa phòng của Phụng Cảnh, nhưng dáng vẻ đó, thay vì nói là bảo vệ, chi bằng nói… giống giam cầm hơn.

“!” Đúng rồi, phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác.

Bạch Ngữ Dung trong cái khó ló cái khôn, sau khi nhanh chóng liếc hai người vệ sĩ kia một cái, nhân lúc không ai phát hiện, cô ta quay gót chân đi về phía phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác.

Mà ở bên này, Phụng Hồng Bác đang trên đường đi tới nhà cũ của nhà họ Bạch.

Ông ta không giải thích được nghi hoặc trên người Hứa Tần Nhã, nhưng lại vô ý nhớ đến hồ nhân tạo kia.


Bình Luận (0)
Comment