Bà ta vẫy tay với cô, làm ra vẻ mặt “Tôi không rảnh để nghe cô nói hươu nói vượn”, sau đó bà ta quay người đi ra ngoài.
Nhưng bà ta lại dừng lại rồi quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy cô nói không cần tôi liên hệ trường học cho cô, đúng không?”
Tô Tái Tái lộ vẻ mặt kỳ lạ nhìn bà ta, cuối cùng cô cũng không nhịn được hỏi: “Bà có chắc trí nhớ và thính giác của bà không có vấn đề gì không?”
Đi qua đi lại mấy lần liền, bà ta hỏi không mệt chứ mình trả lời cũng thấy mệt nữa.
Hứa Tần Nhã lại bị Tô Tái Tái đâm chọt, thế là lần này bà ta hất mặt bỏ đi, không muốn nói thêm lời nào với cô nữa.
“Cuối cùng cũng đi rồi.” Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của bà ta, cô lắc đầu rồi quay người tiếp tục đi lên lầu, cô lẩm bẩm: “… Phiền phức.”
—
Khi Hứa Tần Nhã lên xe, bà ta đã thay đổi biểu cảm trên mặt.
Sau khi lên xe, bà ta còn mỉm cười trìu mến với bà Trình nhỏ và bày tỏ xin lỗi: “Xin lỗi đã khiến bà đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Bà Trình nhỏ gật đầu.
Sau khi chiếc xe lăn bánh, hai người trò chuyện cười nói với nhau.
Khi nói chuyện một hồi, Hứa Tần Nhã như thể đột nhiên nhớ đến chuyện vặt vãnh gì đó, sau đó bà ta lại lên tiếng: “Đúng rồi, không phải trước đó tôi đã nhờ bà tìm một trường đại học ở thành phố C để chứa Tô Tái Tái sao? Bây giờ không cần nữa đâu.”
“Không cần sao?” Bà Trình nhỏ nhìn Hứa Tần Nhã: “Sao vậy? Bà có sắp xếp khác cho cô ta sao?… Du học à?”
Bà Trình nhỏ suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
Tuy nhiên, sau khi vừa dứt lời thì bà Trình nhỏ thấy Hứa Tần Nhã cười khẩy lắc đầu: “Giữ nó trong phạm vi quan sát của mình còn sợ nó không hiểu chuyện làm mất mặt gia đình, cho nên đâu dám đưa nó ra nước ngoài chứ.”
“Hơn nữa…” Hứa Tần Nhã dừng lại, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nó biết tiếng nước ngoài sao?”
Bà Trình nhỏ cười và không nói gì.
Nhưng đôi khi im lặng chính là đồng ý.
“Thế… bà định tự mình xử lý sao?” Bà Trình nhỏ dừng một chút rồi nói.
“Tôi ư?” Hứa Tần Nhã cười nói: “Tôi còn phải chăm sóc Ngữ Dung, làm gì có thời gian mà lo cho nó chứ.”
Dừng lại một hồi, bà ta lại nói với vẻ mỉa mai: “Vừa nãy người ta đã nói không cần tôi giúp rồi, nó có thể tự liên hệ với nhà trường.”
“Tự liên hệ sao?” Bà Trình nhỏ hơi ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt của Hứa Tần Nhã không hề giả trân, thế là bà Trình nhỏ không khỏi tò mò hỏi tiếp: “Thế cô ta đã tìm được trường nào vậy?”
Hứa Tần Nhã vừa định trả lời, nhưng nói ra bốn từ Đại học Đế Đô sẽ chỉ khiến mọi người cười hơn mà thôi.
Thế là bà ta im lặng khẽ lắc đầu, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nhàn nhạt nói: “Chỉ là những lời vớ vẩn vô nghĩa thôi.”
Đại học Đế Đô ư?
Nó cũng xứng sao?
Hứa Tần Nhã cười mỉa trong lòng.
Mặt khác, ở bệnh viện.
Chu Phổ đang ngồi trong văn phòng nghiên cứu hồ sơ bệnh án của bệnh nhân thì nhận được cuộc gọi, sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong thì ông ấy khẽ nhíu mày: “Cái gì? Không nhận ư? Tại sao?”
Ông ấy suy nghĩ một hồi rồi nói với sư đệ ở đầu dây bên kia: “Có phải vì trình độ học vấn quá thấp không? Chỉ là một vị trí người đi học cùng mà thôi, nếu thật sự không được thì cậu ghi vị trí đó vào tên tôi là được.”
Khi Chu Phổ còn trẻ, ông ấy từng gặp phải nguy hiểm, nếu không phải ông hai Bạch kịp thời ra tay cứu giúp thì đoán chừng ông ấy đã chết gần hai mươi năm rồi.
Cho nên ngay khi bà nội Bạch lên tiếng, ông ấy đã đồng ý ngay lập tức.