[Tôi chỉ là người qua đường thôi. Vốn còn có chút hảo cảm với cô ta mà giờ…]
[Ừmmm… tâm trạng ba chấm quá.]
Mọi người lướt mạng bắt đầu gia nhập vào chủ đề này làm cho chủ đề liên tục leo lên bảng hot search. Đám người Tô Tái Tái hoàn toàn chú tâm vào trong hội đấu giá, chẳng ai phát hiện gì.
Còn về lọ thuốc hít, khi bị tuyên bố “Dừng đấu giá” nó lập tức được người phụ trách đích thân đưa tới phòng riêng.
Đi cùng người phụ trách còn có chủ của lọ thuốc hít, một doanh nhân giàu có rất bình thường, trông hơi mập, tướng mạo hiền lành.
Vừa đúng lúc ông ấy cũng tới Hội đấu giá, cho nên người phụ trách vừa đi ra ngoài đã tìm được ông ấy, chuyện sinh hồn được giấu đi, chỉ nói đơn giản là Tô Tái Tái muốn mua lọ thuốc hít kia.
Doanh nhân giàu có còn ước được như thế nữa là.
Thật ra lúc nãy còn ở ngoài sảnh lớn, mọi người nhốn nháo lôi kéo làm quen với Tô Tái Tái, ông ấy chỉ đứng ở một bên nhìn mà thôi.
Ông ấy rất hâm mộ, nhưng ngại địa vị bản thân không cao nên thật sự không dám lại gần.
Bây giờ những gì người phụ trách nói thật sự khiến doanh nhân giàu có cảm thấy giống như có một cái bánh từ trên trời rơi xuống trúng người.
Ông ấy không ngừng gật đầu, đứng dậy đi tới.
“Cô Tô, đây chính là chủ nhân của lọ thuốc hít – ông chủ Niên.” Người phụ trách giới thiệu.
“Ông chủ Niên, chào ông.” Tô Tái Tái chào hỏi với đối phương.
Ông chủ Niên được ưu ái mà sợ hãi, nhanh chóng đáp lời, sau khi chào hỏi hàn huyên một chút, ông ấy còn lấy danh thiếp của mình ra đưa cho mọi người.
Sau cùng, ông ấy nhìn Tô Tái Tái, nói: “Nhà họ Niên chúng tôi buôn bán ngọc, nếu như mọi người có ai làm ăn ở phương diện này, mong rằng sẽ để ý tới nhà chúng tôi một chút.”
Ông ấy vừa nói xong Đại Vi lập tức hào hứng hỏi: “Ông chủ Niên, chỗ ông có ngọc vụn phẩm chất bình thường không? Tôi muốn mua một ít về làm đồ thủ công.”
“Có, có chứ.” Ông chủ Niên nhanh chóng gật đầu: “Cô muốn nhiều hay ít? Hay là để tôi đưa tới cho cô một túi trước nhé?”
“Không cần nhiều như thế đâu, chỉ chừng này là được.” Đại Vi mô tả một cái túi nhỏ, rồi hỏi lại: “Hết bao nhiêu thế? Lát nữa tôi sẽ trả tiền cho ông.”
“Không cần trả tiền, mấy món đó cũng chỉ có thể để ở trong kho hàng chiếm diện tích thôi. Tôi tặng cô, xem như kết giao bạn bè.”
Ông chủ Niên cười ha hả, một lúc sau, ông ấy nhìn qua mọi người, rồi hơi cúi người nhói: “Nói không chừng sau này có việc cần nhờ mọi người, tới lúc đó, nếu may mắn được mọi người cho phép, coi như khi tôi ‘mời’, cho tôi một cái giá hữu nghị là tốt rồi.”
Mọi người cùng cười, không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đại Vi còn tính nói gì nữa thì Khúc Nhiên lên tiếng trước: “Để Tiểu Tái hỏi chuyện chính trước đã.”
Cô ấy nói thế, Đại Vi hơi giật mình, vỗ vỗ trán mình, lè lưỡi, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tô Tái Tái.
“Không có gì đâu, đàn chị Đại nói chuyện cũng vừa hay giúp em thăm dò tình hình của lọ thuốc hít này, không chậm trễ thời gian đâu.” Tô Tái Tái cười, sau khi giải thích một chút, cô quay qua nhìn ông chủ Niên: “Ông chủ Niên, trước kia lọ thuốc hít này không phải của ông sao?”
“Đúng thế, món đồ này tôi mua lại ở trong thôn cách đây không lâu. Tôi thấy nó khá đẹp nên giữ lại.” Ông chủ Niên gật đầu, nói rõ ràng sự việc.
Ông ấy nói xong, nhìn qua đám người Ngô Lục Lục, thấy bọn họ đều hơi nhíu mày nhìn lọ thuốc hít, niềm vui nhảy cẫng khi mới vào phòng giờ đây dần dần chìm xuống.
“Cô Tô, lọ thuốc hít này…” Ông chủ Niên chần chừ, giọng nói thấp thỏm: “Nó có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì cả.” Tô Tái Tái lắc đầu.
Ông chủ Niên thấy vẻ mặt cô chân thành và thành khẩn, trong lòng mới hơi buông lỏng một chút thì lại nghe thấy cô nói:
“Chỉ giam giữ một sinh hồn ở trong đó mà thôi.”
Ông ấy mới vừa thở phào giờ ngược lại hít hà một hơi.
“Hả? Chuyện này… Tôi không biết.” Ông chủ Niên có qua lại không tệ với Hội đấu giá của Huyền Học, tất nhiên biết việc sinh hồn này kiêng kị tới cỡ nào.
Bây giờ Tô Tái Tái nói thế, sao ông ấy có thể không nôn nóng chứ.
Ông ấy nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dính lên người phụ trách, vội vàng cầu ông ấy làm chứng cho mình: “Tôi và quản lý Ngải qua lại nhiều năm, quản lý Ngải…”
Quản lý Ngải nhanh chóng trấn an ông chủ Niên: “Ông chủ Niên, ông là người thế nào tôi đương nhiên hiểu rõ. Ông yên tâm đi, nhóm cô Tô mời ông tới chắc là vì muốn biết ông có được lọ thuốc hít này bằng cách nào. Hy vọng có thể giúp đỡ được người bị giam trong đó."