Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 711

Unknown Chương 711

Ban đầu cư dân mạng không tin, thậm chí còn cho rằng đó là những lời nói dối do cái người fan giấu tên này bịa ra.

Cuối cùng ép người này phải ra mặt kể từng chuyện đã xảy ra trong hội đánh giá đan dược, bởi chỉ có người từng tới đó mới biết rõ đến từng chi tiết mà thôi. Sau khi được những người đam mê Huyền Học lần lượt xác nhận, cư dân mạng mới dần nửa tin nửa ngờ.

[Quả nhiên, người ta là học sinh của Huyền Học Viện, hơn nữa còn là nhân tài được bốn viện tranh đoạt, hống hách một chút thì có sao đâu? (Đầu chó bảo mệnh*)]

*Đầu chó bảo mệnh: Là một meme có ý đùa hoặc mỉa mai.

[Lầu trên nói sai rồi, đây không còn là kiểu chỉ hống hách có một chút đâu!]

[Các bác nói chuyện cho đàng hoàng nhá! Không thôi tui chặt đứt hai chân của các bác bây giờ!]

[Wow... tôi sợ quá~ Chúng ta đang sống trong xã hội được quản lý bởi pháp luật đó nha! @Hội Huyền Học @Huyền Học Viện các người định bao che cho cô ta tới chừng nào đây?! Còn @Lục Bộ cũng không ra ngoài làm việc nữa à?! Giả chết hay gì?!]

[Lầu trên mạnh mẽ thật đấy, yêu bạn quá đi! Các chị em sẽ ở dưới khu bình luận bảo vệ bạn.]

“Ừm, người này kể cũng khá là chi tiết.” Tô Tái Tái đọc xong, gật đầu bổ sung: “Xem ra lúc đó người này thật sự có mặt ở hiện trường.”

Đại Vi nghe thế, lo lắng không thôi: “Tiểu Tái à, đã giờ phút nào rồi mà em còn có tâm trạng khen anh ta hả, người này đúng là kẻ xấu xa. Sao anh ta không nói cho mọi người biết vì sao em chọc tức Phụng Hồng Bác, vì sao lại chém đứt hai chân của Mễ Nghĩa Văn chứ?!”

“Còn chuyện nhà họ Bạch phá sản nữa, làm như là em kêu bọn họ đi vào hẻm ngầm đánh cược vậy?”

Trong lúc Đại Vi nói những điều này, Khúc Nhiên và Viên Tuế đứng ở một bên liên tục gật đầu đồng tình.

Tức giận vô cùng.

“Cái dòng nói thật, nhưng lại không nói hết sự thật này, đúng là vừa xấu xa vừa xảo quyệt! Không được! Chị phải lên mạng mắng chết anh ta!”

Đại Vi nói xong, bày ra dáng vẻ xắn tay áo lên chuẩn bị chiến đấu.

Ngay cả người giấy nhỏ cũng chẳng thèm chơi game nữa, ôm điện thoại chui ra khỏi mũ áo hoodie, ngồi lên vai của Tô Tái Tái, gật đầu lia lịa chung với đám người Khúc Nhiên.

Các chị gái! Chỉ cần các chị đều yêu thương và quan tâm đến Tái Tái nhà em, vậy thì chúng ta chính là chị em cùng cha khác mẹ!

“Các đứa đừng manh động.” Ôn Liễu thấy đám người Đại Vi đều lấy điện thoại ra thì lên tiếng ngăn họ lại rồi lo lắng nói: “Mấy lời bình luận của mấy đứa không có lợi cho Tiểu Tái đâu.”

Chu Phổ móc điện thoại ra, hỏi: “Vậy để tôi giải thích giùm Tiểu Tái nhé? Dùng giọng điệu nhẹ nhàng một chút?”

Phải! Chúng ta không mắng chết anh ta mà chỉ chào hỏi anh ta bằng giọng điệu nhẹ nhàng thôi!

Đại Vi và những người khác ở sau lưng Chu Phổ gật đầu phụ hoạ.

Người giấy nhỏ cũng gật đầu theo, trong lúc Tô Tái Tái vươn tay tìm điện thoại thì vô thức đưa cho cô.

Ôn Liễu nghe thế, không khỏi dở khóc dở cười: “Chúng ta đều là bạn của Tiểu Tái, hơn nữa đều là người của Huyền Học Viện. Cho dù những gì chúng ta nói đều là sự thật thì trong mắt cư dân mạng, đó chỉ là bao che, tiếp đó sẽ khiến tình hình trở nên xấu đi.“

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Nghiêm Thanh phiền muộn: “Chẳng lẽ lại xem như không thấy, đợi tình hình tự lắng xuống sao?”

Ngay khi Ôn Liễu đang định nói thêm điều gì, Ngô Lục Lục lại tình cờ nhìn thoáng qua Tô Tái Tái, đúng lúc nhìn thấy cô đang cầm điện thoại bấm đăng tải.

Ông ấy ngây người vài giây rồi buột miệng hỏi: “Tiểu hữu, cô vừa đăng cái gì vậy?”

Vừa dứt lời, tất cả những người còn đang bàn bạc biện pháp đối phó đều im bặt, đồng thời quay sang nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt kinh ngạc.

Người giấy nhỏ cũng quay đầu lại nhìn cô.

Ơ... ủa???!

Sau khi lờ mờ lấy lại tinh thần, người giấy nhỏ lập tức mở to hai mắt, một lần nữa ôm lấy điện thoại mà Tô Tái Tái đưa với vẻ mặt không dám tin.

Chị lấy điện thoại đi hồi nào thế?!

Sao nó lại không có ấn tượng gì hết vậy?!

“À. Không có gì. Tôi chỉ nhẹ nhàng chào hỏi cái người cư dân mạng đó thôi mà.” Tô Tái Tái nhún vai, bày ra vẻ thờ ơ, sau một lúc lại nhìn mọi người rồi nói: “Giờ chúng ta đi được rồi chứ?”

Giọng điệu của cô dửng dưng, không hề quan tâm đến tình hình hỗn loạn và đẫm máu trên mạng.

Mà lúc này, Đại Vi đã nhìn thấy bài viết Tô Tái Tái đăng, chậm chạp rời mắt khỏi màn hình điện thoại, buồn rầu nhìn cô: “Tiểu Tái... em...”

Cô ấy không còn lời nào để nói.


Bình Luận (0)
Comment