Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 768

Unknown Chương 768

Tô Tái Tái mỉm cười: “Không còn may mắn như vậy nữa đâu.”

“!!”

----

Ngô Hạo và những người khác đã dọn dẹp xong tàn cuộc bên ngoài nhà họ Phụng, đang lúc bọn họ chuẩn bị xông vào trong thì cả đám bỗng đồng loạt khựng lại, Tống Khanh đột nhiên từ trong không trung xuất hiện trước mặt họ.

Anh xuất hiện quá đột ngột, A Lai bị dọa cho giật mình, không khỏi mở to mắt nhìn Tống Khanh nói: “Anh Tống?!”, như thể đang thắc mắc “Tại sao anh lại có mặt ở đây?!” vậy.

Nhưng Tống Khanh hoàn toàn không có thời gian để ý tới A Lai, anh chỉ nhìn về phía Ngô Hạo, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tiểu Tái đâu rồi?”

“À, cô ấy...” Ngô Hạo còn chưa nói xong thì Tống Khanh chợt sững sờ, quay đầu nhìn vào sảnh chính nhà họ Phụng.

Giây tiếp theo, âm thanh ầm ầm cực lớn vang lên, trong sảnh chính cuộn lên một trận bụi đất màu vàng, nháy mắt lan ra xung quanh, giống như có thứ gì đó vừa nổ tung vậy.

Cơn cuồng phong bất chợt cuốn đất vàng tới, khiến cho đám người Ngô Hạo phải nhắm tịt mắt lại, giơ tay lên để chắn.

Nhưng ngay nháy mắt bọn họ che tầm nhìn lại, vài đường kiếm khí còn chưa mất đi sức mạnh đã xé đôi gió cát vàng rồi xuyên qua không trung.

Tống Khanh thấy vậy liền phất tay chặn cho nhóm người Ngô Hạo, tránh cho bọn họ bị kiếm khí ngộ thương.

Sau khi làm xong, anh không hề trì hoãn dù chỉ một khắc, lập tức lách người vào trong cơn bão cát.

Khi Ngô Hạo và những người khác quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của anh.

“Đã... Đã xảy ra chuyện gì vậy?!”

Sau khi cơn gió cát tản dần đi, mọi người trong Lục Bộ dần thấy rõ sảnh chính của nhà họ Phụng, tất cả đều đồng loạt sững sờ.

A Lai cũng xem như là phản ứng khá nhanh, sau khi hỏi xong câu đấy thì lập tức quay đầu lại nhìn Ngô Hạo, giống như muốn tìm chút biểu cảm gì đó từ trên mặt của đội trưởng vậy.

Nhưng lúc này, biểu cảm của Ngô Hạo cũng không khác gì bọn họ mấy.

Bấy giờ, nhà chính của nhà họ Phụng đã nổ banh thành một cái lỗ lớn, bức tường bên phải thậm chí còn bị sập nát, có thể nhìn thấy loáng thoáng một chút đồ đạc được bày biện trong nhà.

Gió cát đã lắng xuống hoàn toàn nhưng vẫn còn những vụn đá đang rơi xuống.

Tường vỡ ngói nát, còn đâu khí thế thường thấy của nhà họ Phụng nữa.

“... Đi thôi. Chúng ta mau vào trong đi.” Sau khi Ngô Hạo hoàn hồn lại, anh ấy nói với nhóm người A Lai rồi lập tức dẫn đầu chạy vào trong.

Chạy được nửa đường thì bỗng nhìn thấy Tống Khanh đang ôm Tô Tái Tái đi ra.

Ngô Hạo lập tức cả kinh, vội vàng bước lên phía trước kiểm tra: “Tiểu Tái?!”

Tống Khanh dừng lại, hơi nghiêng người tránh sang một bên.

Ngô Hạo thấy vậy thì mau chóng dừng lại, nhìn về phía Tống Khanh hỏi: “Anh Tống, Tiểu Tái không sao chứ?”

“... Không sao đâu.” Đôi môi mỏng của Tống Khanh khẽ mím lại, dường như không vui cho lắm.

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Bởi vì mệt quá nên mới như thế thôi, để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Ồ, được thôi.” Ngô Hạo gật đầu, ánh mắt vừa lướt một cái đã phát hiện trên mu bàn tay Tống Khanh có một vết thương lớn.

Ngay khi anh ấy vừa mở miệng định nói gì đó thì chợt chạm phải ánh mắt của Tống Khanh, thế là Ngô Hạo tự biết ngậm miệng lại, xoay người đi vào trong nhà họ Phụng.

Tống Khanh hạ mắt xuống, nhìn Tô Tái Tái đang nhắm mắt ngủ say, ngoan ngoan đến lạ thường ở trong ngực mình. Một lúc sau anh mới khẽ thở ra một hơi rồi lại tiếp tục cất bước.

... Em đấy, toàn tự gánh chịu mọi chuyện một mình thôi.

-----

Chờ sau khi Tô Tái Tái tỉnh lại thì đã là chuyện của ba ngày sau.

Từ cuộc trò chuyện không ngớt của Đại Vi thì cô biết được rằng Ngô Hạo và những người khác đã tìm thấy thi thể của ông chủ nhà họ Phụng, Bối Trân, quản gia và Bạch Ngữ Dung đã bị ăn mòn phân nửa nhưng vẫn còn sống trong mật thất của nhà họ Phụng.

Thế nhưng cái kiểu “còn sống” này thà rằng chết ngay tại chỗ còn hơn.

Sau khi được Lục Bộ “giải cứu”, nghe nói Bạch Ngữ Dung đã bị đưa đến bệnh viện đặc thù của Lục Bộ, cô ta la hét thảm thiết cả một đêm, sáng nay đã tắt thở chết.

Còn người thật Phụng Cảnh đã được tìm thấy trong tủ quần áo.

Khi Lục Bộ đến cửa, vật bị Phụng Hồng Bác châm cứu là một lá bùa đã ngụy trang thành “Phụng Cảnh”, nếu không Phụng Cảnh mà bị châm cứu lần nữa thì có lẽ cậu bé sẽ thực sự ngu dại luôn mất.


Bình Luận (0)
Comment