Nhưng lần này Tống Khanh lại không phản ứng gì, chờ sau khi Tô Tái Tái nhận lấy, anh lập tức cụp mắt xoay người đi sang một bên.
Hể?
Phản ứng này…
Tô Tái Tái chớp chớp mắt mấy cái, nhìn bóng lưng Tống Khanh hai giây, sau đó lại quay đầu nhìn Đại Vi và Khúc Nhiên, mỉm cười nói: “Cảm ơn đàn chị đã đến thăm em, nhưng mà bây giờ em thấy hơi buồn ngủ...”
“Ồ. Vậy em mau nghỉ ngơi đi, bọn chị về trước nhé.” Đại Vi lập tức cười hì hì đứng dậy, thuận tay kéo cả Khúc Nhiên đi theo.
Khúc Nhiên thuận thế đứng dậy, gật đầu một cái rồi nói: “Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé”, sau đó xoay người đi ra ngoài với Đại Vi.
Lúc đi ngang qua Tống Khanh đang ngồi cụp mắt lật xem sách ở bên cạnh, trên mặt Khúc Nhiên chợt lộ ra chút nghi ngờ.
Ngay khi cô ấy định nói gì đó với Tống Khanh, Đại Vi đã nhanh chóng phát hiện, không để cho cô ấy kịp mở miệng thì đã kéo người ra khỏi phòng bệnh, đồng thời còn vui vẻ đóng kín cửa lại, sau đó thân mật kéo cánh tay Khúc Nhiên đi về phía thang máy.
“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi mua sắm đi!”
Một ngày đẹp trời như vậy, tất nhiên là phải mua, mua, mua rồi!
Khúc Nhiên mặc cho Đại Vi kéo mình, nhưng khi đuổi theo bước chân của Đại, Khúc Nhiên không khỏi nghiêng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Đàn em muốn nghỉ ngơi mà cái anh Tống kia vẫn còn ở bên trong có phải là không được hay cho lắm không?”
Đại Vi nhìn cô ấy với ánh mắt “Không phải chứ?”
Thấy Khúc Nhiên vẫn đang đầy ngay thẳng nhìn lại mình, cô ấy câm nín cả nửa ngày, cuối cùng chỉ biết lắc đầu thở dài.
Sau đó Đại Vi tiếp tục kéo Khúc Nhiên rời đi, vừa sâu xa nói: “Cậu vẫn còn nhỏ, chờ khi lớn lên sẽ hiểu thôi. Đi nào! Chúng ta cứ đi mua sắm trước đi!”
“...?” Khúc - còn nhỏ - Nhiên mặt vẫn còn đầy nghi ngờ đã bị kéo đi.
Sau khi đi vào thang máy, lúc cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, cô ấy mới quay đầu nhìn Đại Vi nói: “Đàn em còn nhỏ tuổi hơn cả tớ luôn đấy.”
Đại Vi nghe vậy thì mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn Khúc Nhiên, ngây người mất một lúc lâu.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy mới lẩm bẩm trong miệng: “Cãi có lý quá, tớ cạn lời luôn rồi.”
Ở phía bên kia, trong phòng bệnh.
Tô - còn nhỏ hơn Khúc Nhiên - Tái Tái đang uống thêm một ngụm nước, ánh mắt lén lút liếc nhìn về phía Tống Khanh.
Sau khi nhìn lén được vài lần, người giấy nhỏ vốn đang dỗi cô cũng trèo lên bả vai cô, hai tay ôm vai nhìn Tô Tái Tái, bày ra dáng vẻ tức giận.
Chị đang ngắm “mỹ nhân” mà uống “nước” à?!
Tô Tái Tái nghiêng đầu nhìn người giấy nhỏ, mỉm cười vươn tay chọc chọc phần má của nó.
Cô vừa chạm vào người giấy nhỏ đã hừ một tiếng, quay đầu né tránh.
Đừng có chạm vào em, đồ xấu xa!
“Chị có xấu xa đâu chứ.” Tô Tái Tái cảm thấy mình thật sự bị oan, lại vươn tay chọc chọc người giấy nhỏ.
Chọc người giấy nhỏ tức giận đến mức định mở miệng cắn cô, nhưng cuối cùng thấy vết thương trên tay Tô Tái Tái thật vất vả mới cầm máu được, thế là nó tức giận thở phì phì trèo lên đầu cô.
Tui nhổ tóc của chị! Cho chị thành hói luôn!
“Ui da ui da.” Tô Tái Tái vừa cười vừa la đau.
Đợi sau khi người giấy nhỏ hả giận rồi cô lại liếc nhìn Tống Khanh.
Cuốn sách anh đang cầm trong tay, nghiêm túc lật xem chính là tàn dư mất mà tìm lại được của nhà họ Hứa.
Có lẽ là được Ngô Hạo đưa cho.
Nhưng mà... Nội dung của cuốn sách này, sư đệ đọc đến đâu nhớ đến đấy của nhà cô không chừng đã thuộc làu làu từ tận tám trăm năm trước rồi.
Bây giờ anh lại ngồi lật xem nghiêm túc như vậy, đã thế từ lúc cô tỉnh lại cũng không thèm nói chuyện với cô, xem ra…
Quả nhiên là anh đang tức giận.
Tô Tái Tái gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người giấy nhỏ.
Nó đang nằm ở trên đầu cô, cụp mắt nhìn cô với khuôn mặt vô cảm.
Bấy giờ mới phát hiện, chị thật sự rất giỏi đấy!
Vấn đề tới rồi kìa.
Tô Tái Tái lại tiếp tục mắt đối mắt với người giấy nhỏ.
... Sư đệ đang dỗi chuyện gì vậy nhỉ?
Người giấy nhỏ mắt đổi mắt với Tô Tái Tái một hồi lâu, tiếp đến lại duỗi móng vuốt nắm lấy tóc cô.
... Này thì bứt tóc của chị này!
Sau một hồi ầm ĩ đến chán chê, người giấy nhỏ dứt khoát ôm điện thoại, quay lưng về phía Tô Tái Tái rồi ngồi đấy chơi game.