Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 83

Unknown Chương 83

Ông Trình ở một bên mỉm cười, quay đầu nhìn về phía con trai Trình Ngạn Xương nói: "Tiểu Xương, về sau con và Ngữ Dung đi học đại học chung nơi rồi, nhớ chăm sóc con bé thật tốt nhé."

Bà Trình nhỏ ở một bên cười gật đầu, mặt mày đầy kiêu ngạo nhìn con trai mình.

"Ba, chú, dì, mọi người cứ yên tâm. Con sẽ chăm sóc Ngữ Dung thật tốt." Trình Ngạn Xương vừa cười vừa cam đoan.

Cũng chọc cho mấy người lớn cười ha hả, vui vẻ, cực kỳ hòa thuận.

Ngay khi tiếng cười vừa dứt trong giây lát, ông Hứa đang định mở miệng nói gì đó thì một âm thanh già nua từ một bên truyền đến, ngắt lời ông ta…

... "Có chuyện gì vui vẻ thế."

Vừa dứt lời, mấy người Bạch Ngữ Dung cùng nhau quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, khách mời rối rít di chuyển để nhường đường đi, tiếp đó họ nhìn thấy bà nội Bạch ngồi trên xe lăn được Chu Phổ đẩy, mỉm cười xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Mẹ?! Sao mẹ lại về rồi ạ." Vẻ mặt Bạch Văn Liên ngạc nhiên mừng rỡ, ông ta bước nhanh về phía bà nội Bạch, cũng không để ý đến sự hơi thay đổi sắc mặt của Hứa Tần Nhã, cũng như ánh nhìn thoáng qua ngoài cửa.

"Sao nào? Nhà của mẹ mà mẹ không thể quay về à?" Bà nội Bạch nhìn nhìn đứa con trai của mình, làm bộ trách cứ.

"Con đâu có ý này đâu, còn không phải do con lo lắng đến sức khỏe của mẹ ư." Bạch Văn Liên vừa cười vừa trả lời: "Nhà đông người, con sợ mẹ mệt."

"Cho nên mẹ đã dẫn bác sĩ theo cùng này." Bà nội Bạch mỉm cười mà nói, dừng một chút quay đầu nhìn về phía Chu Phổ đang đẩy xe lăn giúp mình, giới thiệu hai người với nhau: "Bác sĩ Chu, đây là đứa con trai kém cỏi của tôi - Văn Liên, vị này là bác sĩ Chu."

"Chào bác sĩ Chu." Bạch Văn Liên đứng dậy cúi người chào Chu Phổ: "Kẻ hèn tôi bình thường hay bận rộn công việc, may mà có anh chăm lo."

"Đây là chuyện tôi phải làm. Ngài Bạch khách sáo quá." Chu Phổ khẽ gật đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Khi hai người họ đang nói chuyện thì nhóm người Bạch Ngữ Dung cũng đứng tụ lại chỗ bà nội Bạch, sau khi họ nhao nhao chào hỏi xong, Hứa Tần Nhã mới cười nói: "Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có rất nhiều khách tới, có một vài người là những người bạn đã lâu mẹ không gặp, chi bằng con cho Ngữ Dung theo mẹ đi gặp rồi hàn huyên đôi chút với họ ạ?"

"Không vội." Bà nội Bạch giơ tay lên, sau khi cắt ngang tính toán của Hứa Tần Nhã, nhìn hết trong đám người một lượt, chắc chắn không thấy bóng dáng Tô Tái Tái đâu thì mới nhìn về phía Bạch Văn Liên lần nữa, mở miệng nói với giọng hơi trầm xuống: "Văn Liên, Tái Tái đâu?"

"Dạ..." Bạch Văn Liên nghẹn lời, nhìn về phía Hứa Tần Nhã.

Hứa Tần Nhã lập tức tươi cười tiếp lời: "Tiểu Tái đã ra ngoài từ sáng sớm hôm nay rồi, đến bây giờ con bé còn chưa về nữa ạ. Mẹ, nếu không thì con dẫn mẹ đi gặp bạn bè trước rồi sau đó để người trong nhà gọi điện thoại cho Tiểu Tái, bảo con bé mau chóng quay về?"

Bà nội Bạch nghe thế thì hờ hững liếc nhìn Hứa Tần Nhã sau đó mới mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Ồ? Buổi tiệc trong nhà bắt đầu lâu như vậy, mà mấy đứa vẫn chưa gọi điện cho con bé à?"

Nụ cười trên mặt Hứa Tần Nhã vụt tắt, suýt chút nữa không nở nụ cười lại.

Ông Hứa đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của con gái thì lập tức cười ha hả mở miệng nói chen vào: "Bà thông gia, hôm nay trong buổi tiệc bận rộn quá, khách khứa tới cũng đông, khó tránh được điều sơ suất. Bà coi, trong nhà có nhiều người như thế, không khí cũng không thông thoáng lắm, không bằng tôi đi hít thở một chút không khí mới mẻ với bà nhé, vừa ăn đồ ăn vừa đợi Tần Nhã gọi điện cho cháu ngoại của tôi có được không?"


Bình Luận (0)
Comment