Bà nội Bạch vỗ vào xe lăn một cái, nhíu mày nhìn con trai, quát lớn: "Sao con ăn nói như vậy với bác sĩ Chu?!" Ngừng một chút, bà ấy lại nhìn về phía Chu Phổ nói: "Bác sĩ Chu, cậu đừng quan tâm đến bọn nó."
Chu Phổ gật đầu, giọng điệu nhã nhặn: "Không có việc gì đâu bà."
Ông ấy chỉ đi theo bà nội Bạch nên mới xuất hiện ở đây.
Đang lúc bầu không khí có chút sượng sùng, người làm đột nhiên chạy vội tới, sau khi vừa thở hồng hộc vừa cúi đầu vội vàng mở miệng: "Dạ cụ, bà chủ, ở ngoài có người đưa thư thông báo trúng tuyển đến, bảo là Huyền Học Viên của đại học Đế Đô."
Không chỉ vẻ mặt mấy người Hứa Tần Nhã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghe nói thế mà ngay cả khách mời xung quanh nghe xong cũng xôn xao.
"Ôi, mau mời người ta vào đi." Bạch Văn Liên vui vẻ đến mức không ngậm được miệng.
Người làm sau khi gật đầu lập tức chạy ra bên ngoài. Mà những vị khách cũng nhường đường theo, nhao nhao nhìn về hướng cửa chính.
Lúc một nhóm mười mấy người, mặc trên người bộ đồng phục màu đen, trên vai phải có thêu những hoa văn bằng chỉ bạc đi vào, không ít người suýt soa.
"Lục, Lục Bộ?!" Trình Ngạn Xương trợn tròn hai mắt, há hốc mồm.
Anh ta là sinh viên năm thứ hai của Huyền Học Viện nên đương nhiên biết Lục Bộ là gì.
Mà một lời của anh ta vừa thốt ra, đã lập tức khiến những ánh mắt của nhóm người Bạch Ngữ Dung đổ dồn về phía anh ta.
Bà Trình nhỏ càng vội vàng truy hỏi: "Tiểu Xương, là Lục Bộ mà con từng nhắc tới?!"
Trình Ngạn Xương gật đầu, vẫn đang còn khiếp sợ.
Những lời thì thầm ngạc nhiên tương tự cũng phát ra từ các vị khách, một số người hỏi những người khác để phổ cập thông tin, ngày càng nhiều người biết rằng người đến không hề bình thường.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Chu Phổ cũng rất kinh ngạc, sao lại là đích thân Lục Bộ đến.
Nhưng lúc ông ấy trông thấy Ngô Hạo, càng trợn to mắt hơn, nhìn đối phương rồi thốt ra: "Đội trưởng Ngô?!"
Sao cậu ấy lại tự mình đến đây.
Chu Phổ cực kỳ kinh ngạc.
Mà Ngô Hạo cũng không chú ý đến Chu Phổ, sau khi anh ấy đi đến mới lướt mắt nhìn mặt đám người Bạch Văn Liên một lượt, cũng không quan tâm đến sự kích động vô cùng của bọn họ.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở gương mặt Bạch Ngữ Dung, nghĩ rằng người trước mắt chính là tiểu hữu của chú út, nét mặt cũng mềm mỏng hơn, anh ấy cười với cô ta một cái rồi lại nói với người lớn ở phía sau cô ta.
"Xin chào, tôi thay mặt cho Huyền Học Viện của đại học Đế Đô tới đưa thư thông báo trúng tuyển.
Ngô Hạo vừa nói, vừa nghiêng người lấy một chiếc hộp gỗ từ tay cấp dưới, lần nữa nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.
Hứa Tần Nhã kích động đến mức run nhè nhẹ, sau khi bà ta và Bạch Văn Liên đan hai tay vào nhau, mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung nói: "Con gái, mau nhanh chóng nhận lấy thư trúng tuyển của con đi."
"Dạ!" Bạch Ngữ Dung cũng rất phấn khích.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ta khẽ nâng cằm lên, trịnh trọng đứng trước mặt Ngô Hạo, kính cẩn duỗi hai tay ra, chờ đợi Ngô Hạo đặt hộp gỗ lên tay mình.
Ngô Hạo cười cười, lúc sắp đặt hộp gỗ lên tay cô ta, đồng thời gần thốt ra hai chữ "Chúc mừng"...
"Anh à, lát nữa nhớ chụp ảnh cho Ngữ Dung để đóng khung nha."
"Ừ!" Bạch Văn Liên kích động gật đầu.
Ngô Hạo dừng lại, rụt tay đang cầm hộp gỗ về.
Trong sự ngơ ngác của mọi người, anh ấy mở miệng: "Xin lỗi,... Ngữ Dung?"
"Vâng! Con bé chính là Bạch Ngữ Dung!" Hứa Tần Nhã kích động nói với Ngô Hạo: "Không phải cậu đưa thư thông báo cho con bé sao?"
... "Không phải."
Nụ cười Hứa Tần Nhã vẫn còn trên mặt, ngừng lại một vài giây, bà ta vẫn tươi cười, nhìn Ngô Hạo đầy mông lung rồi lên tiếng: "... À?"