Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 177

“Bia Thiên Phú được chia làm bảy màu, gồm màu trắng, màu đen, màu lam, màu xanh, màu đỏ, màu vàng, màu tím. Thiên phú càng mạnh thì màu sắc sẽ càng đậm.”

Đường Trung Nguyên giải thích: “Nếu như trong lúc đo dường chỉ có thể dẫn động được ánh sáng màu trắng và màu đen thì là đệ tử ngoại môn; có thể dẫn động ánh sáng màu lam thì là đệ tử nội môn; có thể dẫn động ánh sáng màu xanh thì là đệ tử nòng cốt!”

Lý Phong nghe vậy thì cảm thấy hơi khó hiểu: "Chỉ cần dẫn động được ánh sáng màu xanh thì đã là đệ tử nòng cốt rồi?"

“Ha ha, Lý Phong, ngươi không cần ngạc nhiên như thế. Nếu như có thể dẫn động ánh sáng màu xanh thì chính là có tiềm lực luyện chế ra Thần văn tứ phẩm!"

Thần văn tứ phẩm, tương đương với cường giả Thất Phách cảnh!

Thần văn Thú Hồn có thể nô dịch yêu thú trình tự 'Đan Nguyên cảnh cũng chỉ ở vào tứ phẩm mà thôi. Nếu như có thể dễ dàng luyện chế ra, vậy thì vị Thần 'Văn sư này sẽ vô cùng đáng sợ!

“Trên thực tế, phủ Thần Văn chúng ta hiện giờ cũng không có được mấy người có thể dẫn động ánh sáng màu xanh. Trong phủ Thần Văn cũng chỉ có bảy đệ tử nòng cốt mà thôi”

Đường Trung Nguyên cười: "Linh Hân dẫn động được ánh sáng màu lam, chỉ kém một chút là có thể dẫn động được ánh sáng màu xanh rồi. Đáng tiếc, nha đầu này lại không chịu nỗ lực, nếu như nỗ lực thì nói không chừng đã trở thành đệ tử nòng cốt rồi”

Linh Hân nghe Đường Trung Nguyên nói vậy thì lập tức bất mãn: "Đường trưởng lão, ngài nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, có thể đừng lấy ta ra so sánh như thế không?”


Lý Phong liếc nhìn Linh Hân một chút, rồi lại nhìn Đường Trung Nguyên: "Thiên phú này còn có thể tiến bộ sao?”

“Tất nhiên rồi” Đường Trung Nguyên gật đầu: “Bia Thiên Phú là chí bảo của phủ Thần Văn chúng ta, bên trên có khắc một bức đồ văn kỳ dị, nếu như có thể phân tích được đồ văn đó, sau đó lại lĩnh ngộ được nó thì thiên phú Thần Văn sẽ cải thiện rõ rệt”

“Đồ văn kỳ dị?" Lý Phong nghe vậy thì sững sở.

Một bức đồ văn có thể cải thiện thiên phú Thần văn?

“Nghe đồn Thần văn khi mới bắt đầu chính là tìm hiểu đại đạo trời đất. Nhóm tổ tiên không ngừng lĩnh ngộ và tìm tòi, sau đó khai sáng ra những đạo Thần văn, mà đồ văn kia chính là ẩn chứa đại đạo trời đất chân chính!" Đường Trung Nguyên cảm thán nói, khi nhắc đến tổ tiên thì trong mắt tràn đầy về cung kính.

Những Thần văn mà bọn họ đang học tập đều là nhờ vào nhóm tổ tiên không ngừng phát triển tạo ra.

“Mặt khác, ngoại trừ bia Thiên Phú thì năng lực khắc họa Thăn văn cũng có thể khiến ngươi đạt được địa vị cao” Đường Trung Nguyên cười nói.

“Đệ tử ngoại môn của phủ Thần Văn chúng ta nếu như trình độ khắc họa Thần văn tăng lên thì cũng có thế trở thành đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử nội môn còn có hi vọng trở thành đệ tử nòng cốt”

“Hiện giờ phủ Thần Văn có bảy vị đệ tử nòng cốt, trong đó có sáu người là dẫn động ánh sáng màu xanh, còn người còn lại là dựa vào nỗ lực của bản thân để tiến vào.”

Đường Trung Nguyên mỉm cười: “Phủ Thần Văn cứ hai tháng sẽ kiểm tra một lần, đệ tử ngoại môn có trình độ khắc họa Thần văn cao nhất sẽ có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn. Còn những chuyện khác thì chờ ngươi vào trong tông rồi sẽ biết”

Ông ta nói đến đây rồi không nói thêm nữa.

“Được rồi, còn mấy tiếng nữa sẽ đến nơi, ngươi có thể tu luyện, cũng có thể tìm hiểu về võ học” Đường Trung Nguyên nói xong thì nhầm mắt dưỡng thần.

“Bia Thiên Phú, đệ tử nòng cốt...” Lý Phong yên lặng ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ vẽ những chuyện 'Đường Trung Nguyên vừa nói.

Hiển nhiên, ở trong phủ Thăn Văn, thiên phú càng mạnh thì địa vị càng cao.

“Lý Phong” Hắn đang suy nghĩ thì bỗng có một âm thanh thanh thúy vang lên.


Lý Phong nhìn lại, là Linh Hân đang nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi sắp tới phủ Thần Văn rồi, vậy chắc cũng biết phải xưng hô với ta như thế nào rồi chứ?"

Cô ta nhìn về phía Lý Phong, nghiêm mặt nói.

Lý Phong trong lòng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể gọi: "Linh Hân sư tỷ”

“Thế còn được, ngươi đã trở thành sư đệ của ta rồi, vậy thì chuyện lần trước ngươi làm lơ ta ta sẽ không tính toán với ngươi nữa” Linh Hân gật đầu, ra vẻ rất độ lượng.

Lý Phong nghe vậy thì cười khổ.

Chuyện ở cửa hàng Linh Huyền đã qua hơn mười ngày rồi, thế mà Linh Hân vẫn còn nhớ rõ như vậy.

....

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã ba tiếng trôi qua.

Phía xa xa, từng dãy cung điện xuất hiện. Nơi đó mây mù vờn quanh, giống như hòa vào cung điện, nhìn qua giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

“Tới rồi.” Đường Trung Nguyên nhìn xuống bên dưới, mỉm cười nói


Thuyền nhỏ nhanh chóng hạ xuống.

“Nơi này chính là phủ Thần Văn sao?”

Lý Phong nhìn khung cảnh trùng điệp nơi này, thầm nghĩ trong lòng.

“Là phi thuyền của Đường trưởng lão”

Phía dưới còn có một vài bóng người, lúc này bọn họ đều đang nhìn về phía chiếc thuyền đang bay trên hư không kia, vẻ mặt lộ ra vẻ kính sợ.

Thuyền nhanh chóng đáp xuống một đỉnh núi.

“Đường trưởng lão, ta đi trước đây”

“Mau đi đi, nếu như thuật Thần Văn của ngươi vẫn không tiến bộ thì sư phụ của ngươi chắc sẽ tức chết mất” Đường trưởng lão nhìn Linh Hân, dặn dò.

Xem ra quan hệ giữa ông ta và sư phụ của Linh Hân rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment