Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 199

Nhưng Lý Phong lại không nói câu nào, gương mặt cũng không có vẻ lo lắng gì, chỉ bình tĩnh mà nhìn về phía trước.

Bùm! Bùm! Bùm!

Ngay khi bia Thiên Phú sáng lên tia sáng màu đỏ thì bỗng nhiên từ bốn phía đột nhiên xuất hiện từng lưỡng khí thế cường đại. Những dao động khí thế này vô cùng khủng khiếp, thậm chí còn vượt qua cả Đan Nguyên cảnh.

Vút! Vút! Vút!

Sau khi dao động phát ra, trong hư không lập tức xuất hiện những thân ảnh. Những thân ảnh này có thanh niên, có trung niên, có lão giả.

Tổng cộng mười người, tất cả đều bỗng nhiên xuất hiện. Người dẫn đầu là một vị lão giả vô cùng già nua, tuy vậy nhưng thân thể lại ẩn chứa một luồng năng lượng kh ủng bố, dao động khí thế trên người ông ta giống như vực sâu, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.

Nếu như nguồn năng lượng này bộc phát ra thì hoàn toàn đủ để hủy trời diệt đất!

“Trần Dương trưởng lão, Quân Hãng trưởng lão... Bọn họ đều tới rồi.”

“Còn cả đại trưởng lão nữa! Đại trưởng lão hầu hết thời gian đều đang bế quan, ngày thường khó có thể nhìn thấy được. Lần trước khi Tân Chỉ Lan sư tỷ thắp sáng được khu vực màu đỏ trên bia Thiên Phú thì ta mới nhìn thấy đại trưởng lão xuất hiện”

“Lần này ngài ấy lại xuất hiện, chắc chắn là vì Vương Tuấn sư huynh.”


Nhìn thấy mười người xuất hiện, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.

Phú Thần Văn có hai mươi mấy vị trưởng lão, hiện giờ bởi vì Vương Tuấn thắp sáng được khu vực màu đỏ rên bia Thiên Phú mà lập tức xuất hiện mười vị!

Muốn trở thành trướng lão của phủ Thần Văn thì thực lực đều là Thất Phách cảnh, hơn nữa đều có thể luyện chế ra Thần văn tứ phẩm!

“Bái kiến Đại trưởng lão...”

Mọi người nhanh chóng hành lễ, vô cùng cung kính nói.

“Không tồi."

Trong hư không, Đại trưởng lão đứng thẳng, nhìn về phía Vương Tuấn, tươi cười nói: “Vương Tuấn, phủ Thần Văn chúng ta từ trước đến nay mới chỉ có một vị lĩnh ngộ thiên phú trên đồ văn rồi đạt tới thiên phú màu đỏ, đây cũng là chuyện của 300 năm trước rồi, không ngờ hiện tại ngươi cũng làm được. Không tồi, không tồi."

“Cảm tạ Đại trưởng lão đã khích lệ” Vương Tuấn cung kính đáp lời.

“Nếu như ngươi đã lĩnh ngộ được một tỉa huyền ảo trên bia Thiên Phú, vậy thì ta sẽ ban thưởng cho ngươi được tiến vào Linh huyết dược trì đỉnh cấp mười lần, đổi mọi bảo vật trong Tông chỉ với giá hai điểm cống hiến” Đại trưởng lão cười nói.

Vương Tuấn nghe vậy thì vô cùng sung sướng: “Đa tạ Đại trưởng lão”

Lý Phong ở cách đó không xa, nghe được phần thưởng của Vương Tuấn thì trong lòng cũng lộ ra tia khát vọng.

Nếu như hẳn có mười lần tiến vào Linh huyết dược trì đỉnh cấp thì thực lực không biết sẽ tăng lên tới cấp độ nào? Ít nhất cũng có thể đả thông hai mươi mấy khiếu huyệt, đạt tới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ!

Lúc này, hắn càng thêm cảm nhận được tầm quan trọng của thiên phú cường đại tại phủ Thần Văn!

“Không cần đa tại, đây là thứ ngươi nên đạt được” Ðại trưởng lão mỉm cười

“Cố găng nỗ lực, đừng để lãng phí thiên phú của mình. H vọng trong tương lai, ngươi sẽ trở thành một vị trưởng lão của phủ Thần Văn” Đại trưởng lão mỉm cười

“Vâng, ta chắc chắn sẽ cố gắng!” Vương Tuấn cung kính nói.

"Ừ, có thời gian ta sẽ đến chỗ của ngươi, chỉ điểm cho ngươi một chút.”


Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì nữa, sau đó cả người khẽ động rồi biến mất.

"Vương Tuấn, cố gắng nỗ lực."

"Ta mong ngươi nhanh chóng trưởng thành."

“Trong mắt những trưởng lão khác cũng lộ ra vẻ vui mừng, động viên Vương Tuấn, sau đó đều rời đi.

Theo sự rời đi của mười vị trưởng lão, cảm giác ngột ngạt trong hội trường cũng biến mất. Mọi người nhìn Vương Tuấn với ánh mắt ghen tị và kính sợ.

Mọi người đều biết, từ nay về sau, không chỉ Tần Chỉ Lan có địa vị đặc biệt trong phủ Thần Văn, mà hiện tại đã có thêm vị trí thứ hai!

Trên mặt Vương Tuấn lộ ra nụ cười, nhìn Tân Chỉ Lan cười nói: "Tân Chỉ Lan, hai năm trước ta đã nói nhất định sẽ đuổi kịp cô, hiện tại ta đã làm được rồi."

Anh ta nhìn Tần Chỉ Lan, không che giấu ánh mắt nóng bỏng.

“Ngươi làm được hay không, liên quan gì đến ta?” Tần Chỉ Lan liếc nhìn Vương Tuấn, trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm gì, dường như việc Vương Tuấn lĩnh ngộ ra đồ án trên bia Thiên Phú chẳng là gì với cô.

Nghe vậy, Vương Tuấn cũng không để bụng, chỉ cười nhẹ.

Tính tình Tân Chỉ Lan chính là như vậy. Cho dù là ai, cô cũng không quan tâm, nhưng lúc trước lại xuất hiện một người ngoại lệ.


Đôi mất của cô dường như liếc nhìn về phía xa. Sau đó, Vương Tuấn bay vào khoảng không, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

"Sư huynh Vương Tuấn rời đi rồi”

"Anh ta nhất định là đi Linh Huyết dược trì rèn luyện thân thể”

" Đúng vậy, cho dù là cường giả cấp bậc Đan Nguyên cảnh, thì cũng có thể thu được rất nhiều lợi ích từ bên trong Linh Huyết dược trì”

Khi mọi người nhìn thấy Vương Tuấn rời đi, bọn họ không thể không thảo luận.

Mọi thứ đã trở lại bình tính, nhưng có thể tưởng tượng rằng trong thời gian tới, tin tức về việc Vương Tuấn thấp sáng khu vực màu đỏ của bia Thiên Phú nhất định sẽ lan truyền trong một thời gian

“Chúng ta đi thôi” Nhìn thấy Vương Tuấn rời đi, Lý Phong cũng không có ý định ở lại chỗ này. Hẳn nhìn thoáng qua đồ án trên tấm bia Thiên Phú, sau đó xoay người rời đi.

Lôi Đình thấy vậy, cũng liền gật đầu nói: "Được, chúng ta mau rời khỏi nơi này."

Ngay khi Lý Phong đang muốn bay đi, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Vương Nguyên, ngươi có chuyện gì sao?" Thấy bóng người chặn mình lại, Lý Phong khẽ cau mày hỏi.

Bình Luận (0)
Comment