Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 34

"Sư phụ!" Cao Thu Mân như tìm được chỗ dựa, tảng đá trong lòng nhẹ hơn một chút.

Tố Ngưng Chân thấy là Cao Thu Mân, sắc mặt giận dữ trên mặt cũng phai đi một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Con không bị thương chứ?"

Cao Thu Mân lắc đầu, nói: "May mà có một nam tử xuất thủ cản ma nữ kia, con và các sư đệ sư muội đều không sao." Nàng dừng một chút, không nhịn được nhìn về phía sau Tố Ngưng Chân, hỏi dò: "Sư phụ, con nghe nói Tạ tông chủ về rồi, huynh ấy.. không sao chứ?"

"Ừm, hắn không sao."

Thần khiếu Tạ Tuyết Thần bị phong bế là cơ mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho dù là đồ đệ yêu mến nhất, Tố Ngưng Chân cũng không thể để nàng biết.

Trong khi nói chuyện những người khác cũng lần lượt đi ra, nhưng không thấy Tạ Tuyết Thần, Cao Thu Mân không khỏi có chút mất mát, Tố Ngưng Chân nhìn thấy, liền thở dài trong lòng.

Mấy vị chưởng môn đi đến trong viện, liền thấy Nam Tư Nguyệt. Mấy năm trước Nam Vô Cữu qua đời, bọn hắn đều gặp Nam Tư Nguyệt, ấn tượng về hắn cực sâu, bởi vậy một chút đã nhận ra. Thiếu niên trải qua mấy năm lịch luyện, tựa như rèn ngọc chưa qua mài dũa, càng ngày càng dịu dàng kín đáo.

Thật đáng tiếc..

Mọi người thở dài trong lòng một cái, vừa cười vừa đi tới chỗ Nam Tư Nguyệt.


"Phó cung chủ, Tố cốc chủ, Hà đảo chủ, Pháp Giám tôn giả, lâu ngày không gặp, thân thể vẫn an khang chứ?" Nam Tư Nguyệt mỉm cười hành lễ. Xét về tuổi tác, hắn là vãn bối, phải hành lễ trước.

"Nam trang chủ vẫn khoẻ chứ." Đám người đáp lễ xong, ánh mắt liền dừng lại trên người nữ tử sau lưng Nam Tư Nguyệt, hơi ngẩn ra.

Mấy người bọn họ ai cũng đã sống mấy trăm năm, nhìn thấy đủ loại tuyệt sắc, cũng coi nhẹ bề ngoài, không đến nỗi bị một mỹ mạo của nữ tử khuynh đảo, chỉ là hơi kinh ngạc với nữ tử sau lưng Nam Tư Nguyệt, vậy mà giống với Cao Thu Mân, đồ đệ của Tố Ngưng Chân đến mấy phần, không, phải nói là kinh diễm hơn cả Cao Thu Mân. Mới gặp Cao Thu Mân, sẽ cảm thấy vẻ đẹp của nàng khó tìm trên đời, nhưng khi so sánh hai người, liền cảm thấy Cao Thu Mân gầy yếu thiếu sức sống, kém xa cô nương sinh động hoạt bát này, cứ như nàng đứng đâu, là nơi đó sẽ có sức sống và màu sắc.

"Đây là biểu muội của tại hạ, Linh Nhi. Linh Nhi rất tò mò về tu đạo, nghe nói tại hạ muốn tới thành Ủng Tuyết bái phỏng Tạ tông chủ, liền đòi ta đưa nàng theo." Nam Tư Nguyệt ra vẻ cười khổ, thở dài nói: "Tại hạ rất khó không đáp ứng."

Đám người hiểu ra, mỉm cười.

Chỉ có Tố Ngưng Chân và Cao Thu Mân không cười nổi.

"Chắc là Tạ tông chủ còn đang trong sảnh Chính Khí, các ngươi muốn tìm tông chủ ôn chuyện, chúng ta cũng không quấy rầy nữa." Phó Uyên Đình thiện ý chỉ đường cho bọn hắn, mấy vị chưởng môn liền về chỗ ở của mình.

Nam Tư Nguyệt dẫn Mộ Huyền Linh vào sảnh Chính Khí, quả nhiên Tạ Tuyết Thần còn đang trong sảnh. Nam Tư Nguyệt và Mộ Huyền Linh thấy trong sảnh bừa bộn, Nam Tư Nguyệt kinh ngạc nói: "Nơi này mới có đánh nhau sao?"

Tạ Tuyết Thần nói: "Hà Tiễn Ngã chọc giận Tố Ngưng Chân, hai người đánh nhau, bị Pháp Giám tôn giả dùng Đề Hồ Hi Thanh trấn áp."

Mộ Huyền Linh giật mình, lập tức nói: "Vậy bọn hắn sẽ biết pháp lực mất hết."

Nam Tư Nguyệt khẽ nhíu mày: "Huynh nghi ngờ trong ba người này có người là gian tế, cố ý dùng cách này để thăm dò vết thương."

"Cũng có thể, nhưng chưa chắc." Tạ Tuyết Thần nói: "Ta nói với bọn hắn, lúc này bên trong Ma giới trống rỗng, mà thần khiếu của ta phải mất bảy ngày mới khôi phục được, sau khi khôi phục, sẽ tiến đánh Ma giới, trước đó, nhất định phải tìm ra nội gian."

Nam Tư Nguyệt nói: "Tên nội gian kia sẽ mật báo, nghĩ cách ra tay trong bảy ngày này, khiến huynh không thể bắt đầu chiến sự."

Đôi mắt Mộ Huyền Linh xoay chuyển, ý vị hàm xúc cười một tiếng: "Nhưng thực tế Tạ tông chủ chỉ còn bốn ngày là đã khôi phục rồi."


Nam Tư Nguyệt nói: "Nhưng tứ đại chưởng môn, ngũ lão tiên minh chăm chú nhìn, trong vòng bốn ngày, chỉ sợ người kia rất khó tìm được cơ hội ra tay."

Mộ Huyền Linh nói: "Sau bốn ngày, hắn chỉ chờ được người không ai có thể địch lại, Tạ tông chủ."

Nam Tư Nguyệt đột nhiên thở dài: "Ta vẫn cho rằng, Tạ huynh là người sẽ không nói dối."

Mộ Huyền Linh nói: "Bởi vì trên đời này không có chuyện gì mà Tạ Tuyết Thần một kiếm không giải quyết được, nếu có, thì dùng hai kiếm."

Nam Tư Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra là tại hạ suy nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì mình quá yếu."

Mộ Huyền Linh đi theo thở dài: "Không phải ta cũng như vậy sao."

Tạ Tuyết Thần chỉ nói hai chữ: "Ồn ào."

Tạ Tuyết Thần chưa từng lừa người, dù có bị người lừa qua, nhưng từ khi bị Mộ Huyền Linh lừa quá nhiều lần, hắn đột nhiên cảm thấy, lừa gạt một chút cũng không phải không thể.

Quả thật là gần mực thì đen.

Thở dài..


Thành Ủng Tuyết ngày ngắn đêm dài, đối với Mộ Huyền Linh, là cực kì dễ chịu. Trong phủ thành chủ ai cũng có kim đan, Mộ Huyền Linh và Nam Tư Nguyệt là hai người nhỏ yếu nhất được xếp vào sương phòng gần lầu Xuy Tuyết nhất.

Tất nhiên Mộ Huyền Linh sẽ không an phận đợi trong phòng, trời càng tối nàng càng hưng phấn, quen cửa quen nẻo liền mò tới lầu Xuy Tuyết.

Lầu Xuy Tuyết là chỗ ở của Tạ Tuyết Thần, trong viện bố trí hết sức đơn giản rõ ràng, chỉ có một mảnh sân luyện kiếm rộng rãi vô cùng, không có một cụm hoa cỏ-Chủ nào tớ nấy.

Lúc Mộ Huyền Linh đi vào lầu Xuy Tuyết, Tạ Tuyết Thần đang luyện kiếm. Đêm trăng rằm, dường như trăng ở thành Ủng Tuyết to hơn ở chỗ khác, ánh trăng sáng tỏ thanh lãnh rơi đầy đất, bị tuyết đọng phản chiếu lại sáng choang cả vườn. Phía dưới trăng tròn, tay áo tiên nhân tung bay, người như du long, kiếm khí tung hoành, thế như trường hồng, khiến xem người không tự giác nín hơi nhìn chăm chú, lồ ng ngực dao động.

Kiếm bản mệnh của Tạ Tuyết Thần là kiếm Quân Thiên, kiếm Quân Thiên không phải thực thể, nghe nói là từ cương khí phủ Khai Thiên biến thành, sau khi Tạ Tuyết Thần cảm ngộ được Ngọc Khuyết Kinh, kiếm khí Quân Thiên liền nhận làm chủ. Kiếm Quân Thiên mạnh mẽ vô song, nhưng cũng có nhược điểm, nếu không có linh lực sẽ không thể dùng nó. Tạ Tuyết Thần chỉ có thể chọn bừa một thanh kiếm khí từ trong kho.

"Kiếm này tên là Xuân Sinh, thân kiếm mỏng như băng phiến, khi vung kiếm, như mùa xuân bắt đầu, băng kiếm tan rã, kiếm hữu hình hóa thành kiếm vô hình."

Người nói chuyện là Nam Tư Nguyệt đang đứng trong góc nhìn kiếm. Dù hắn không hiểu kiếm đạo, nhưng thần binh trong thiên hạ lại rõ như lòng bàn tay.

Mộ Huyền Linh thấy Tạ Tuyết Thần thu kiếm vào vỏ, nàng lấy lại tinh thần, tiến lên hai bước nói: "Xuân Sinh tuy tốt, nhưng không hợp với ngươi, xuân đến thì tuyết tan, kiếm ý cũng nhẹ nhàng hơn, không giống thế túc sát quyết tuyệt ban đầu của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment